Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Xem ra ngươi định không nghe theo mệnh lệnh của ta đúng không?  

             Vô Huyền nhíu mày, nói.  

             - Chuyện này thì không có, Vô Huyền sư bá đã nói, con sẽ cố gắng đi làm, nhưng thực lực của con không thể so được với sư bá và các vị sư thúc, một số chiến kỹ không thể thu phát tự nhiên, lúc thi đấu cho dù con muốn ra tay nhẹ một chút, cũng chưa chắc có thể làm được mỗi lần không khiến đối phương bị trọng thương, điểm này mong sư bá hiểu cho.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Kiếp trước lúc hắn tới Thần Nông Tông, Vô Huyền sư bá đã thất thế, trên cơ bản quanh năm đều bế quan, hắn biết Vô Huyền sư bá, nhưng gần như không có tiếp xúc.  

             Nếu Vô Huyền sư bá là người như vậy, hắn không cần phải để ý mệnh lệnh của Vô Huyền sư bá.  

             Cho dù ra tay nhẹ với những người khác, nhưng Long Ngạo Thiên cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình.  

             - Hay cho một câu thực lực không bằng bọn ta, hay cho một câu không thể thu phát tự nhiên, như vậy là ngươi muốn cãi lệnh Vô Huyền sư huynh đúng không?  

             Vô Tàng hừ lạnh một tiếng nói.  

             Hiện giờ Vô Địch không ở đây, Vô Ngần cũng không nói gì, Mạc Phàm dám cãi lệnh, ông ta xem Mạc Phàm ra khỏi tòa cung điện này thế nào.  

             - Vô Tàng sư bá, nếu sư bá hiểu như vậy, con cũng không có biện pháp.  

             Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.  

             - Làm càn, ngươi nghĩ rằng đây là nơi nào, mà một hậu bối như ngươi có thể làm càn ở đây?  

             Vô Tàng đập bàn đứng dậy, quát lớn.  

             Vô Tàng vừa mới nói xong, Mạnh Bất Đồng nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng.  

             - Vô Tàng sư bá bớt giận, Mạc sư đệ mới tới Thần Nông Tông, còn chưa quen với quy củ của Thần Nông Tông lắm.  

             - Vừa tới, cậu ta đã tới Thần Nông Tông một năm rồi, đúng rồi, ta nhớ rõ ngươi dẫn cậu ta tới Thần Nông Tông đúng không, sư phụ ngươi không ở đây, ngươi dạy sư đệ mình như vậy à, hay là đệ tử của Vô Cực Phong các ngươi đều như thế này?  

             Vô Tàng nổi giận nói, trong đáy mắt hiện lên nham hiểm.  

             Mạnh Bất Đồng cũng không tức giận, vội vàng đứng dậy xin lỗi.  

             - Chuyện Mạc sư đệ, quả thật là con quản giáo không nghiêm, Vô Tàng sư bá đợi một lát, con lập tức bảo Mạc sư đệ xin lỗi Vô Huyền sư bá và Vô Tàng sư bá.  

             Nói xong, Mạnh Bất Đồng nhíu mày nhìn về phía Mạc Phàm.  

             - Mạc sư đệ, còn không mau xin lỗi hai vị sư bá?  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hắn không biết Mạnh Bất Đồng có cấu kết với Vô Huyền sư bá hay không, nhưng Mạnh Bất Đồng sư huynh được gọi tới hẳn là dùng để chèn ép hắn.  

             Hắn không phản kháng, ôm quyền với hai người.  

             - Mạc Phàm mới tới Thần Nông Tông không lâu, vẫn luôn bận rộn chuyện đề thăng tu vi, đề thăng chiến kỹ, quả thật vẫn chưa biết rõ lắm về quy củ của Thần Nông Tông, nếu lời con mới nói có vấn đề gì, mong hai vị sư bá bao dung.  

             - Tiểu tử, ngươi xin lỗi như vậy à?  

             Vô Tàng nheo mắt lại, lạnh lùng nói.  

             Mạc Phàm nhìn như đang xin lỗi, thực ra không có một chút thành ý nào.  

             - Vô Tàng sư bá, cần con quỳ xuống xin lỗi người không?  

             Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn Vô Tàng, hỏi.  

             Kiếp trước, khi hắn thành danh khắp Tu Chân giới, Vô Địch sư thúc gặp hắn đều vô cùng khách sáo, càng không nói với Vô Tàng sư bá.  

             Hiện giờ thực lực của hắn cao hơn kiếp trước rất nhiều, thành tựu danh vọng kiếp trước chỉ là vấn đề thời gian.  

             Bảo hắn quỳ xuống, chỉ sợ sau này Vô Tàng sẽ ngày đêm lo sợ hãi hùng.  

             - Tiểu tử, ngươi…  

             Vô Tàng nhướn mày, còn chưa nói hết lời đã bị Vô Huyền cắt ngang.  

             - Đủ rồi, Vô Tàng sư đệ.  

             ề ể ế ấ- Vô Huyền sư huynh, tiểu tử này quá làm càn, nếu hôm nay không giáo huấn cậu ta, chỉ sợ ngày sau sẽ…  

             Vô Tàng không cam lòng nói.  

             Vô Huyền không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Vô Tàng một cái.  

             Dưới ánh mắt này, Vô Tàng vừa định nói tiếp thì nuốt lại, ngồi vào vị trí của mình.  

             Nhưng đắc ý trong mắt lại dày đặc hơn.  

             Ông ta quen Vô Huyền sư huynh hơn một ngàn năm, hiểu rất rõ về Vô Huyền sư huynh, nếu Vô Huyền sư huynh không nói, nói lên ông ta đã phẫn nộ tới cực hạn.  

             Vô Huyền liếc mắt nhìn Vô Tàng một cái, ánh mắt lạnh lùng lập tức nhìn về phía Mạc Phàm.  

             - Tiểu tử, ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta cũng được, nhưng nếu ngươi trọng thương hoặc giết chết đệ tử của tông môn khác, ngươi cần tự mình cho đối phương một công đạo, đương nhiên ngươi là đệ tử của Thần Nông Tông, tất nhiên bọn ta sẽ ra mặt che chở ngươi, Vô Phong sư đệ chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý, ta cũng sẽ không, nhưng nếu sau đó ngươi bị đối phương đánh tàn phế hoặc đánh chết, có khả năng bọn ta không thể báo thù cho ngươi, dù sao cũng là ngươi ra tay nặng với đệ tử tông môn khác, cho nên tốt nhất là ngươi nên nghe theo lệnh của ta thì hơn.  

             - Cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, ngươi cũng cần phải suy nghĩ cho Lam Dương sư huynh của ngươi, nếu ngươi làm những người khác bị thương nặng, những người khác sẽ ra tay nặng với Lam Dương, ngươi suy nghĩ một chút công đạo với Vô Ngần sư thúc ngươi thế nào ấy, đương nhiên đối tượng trả thù chưa hẳn là Lam Dương, là Vọng Cơ sư huynh của ngươi cũng không phải không có khả năng.  

             Vô Huyền lại nói tiếp.  

             Mạc Phàm nhíu mày, thất vọng trong mắt càng nồng đậm hơn.  

             Trên Đại Bỉ, tông môn khác không phải chỉ có một đối thủ, lấy đối thủ khác trút giận cũng không phải không có khả năng.  

             Nhưng Vô Huyền sư bá nói một đống như vậy, mục đích tìm hắn tới không phải là chuyện này.  

             Lam Dương là người của gia tộc lâu năm ở Thần Nông Tông, nhưng đệ tử tông môn này sẽ không có khả năng ra tay nặng với Lam Dương, trừ phi không muốn sống nữa, cho nên hắn không cần lo lắng chuyện Lam Dương, chỉ cần lo lắng chuyện Vọng Cơ sư huynh bị thay Lam Dương tham gia Đại Bỉ.  

             Không phải mục đích này, vậy chỉ có một khả năng khác.  

             Có người muốn giết hắn, còn muốn giết hắn không cần chịu bất luận trách nhiệm gì.  

             Vô Huyền sư bá tìm hắn tới, không phải đang ra lệnh cho hắn, mà đang đẩy hắn đi theo con đường này.  

             Nói cách khác, đến lúc đó chỉ cần hắn làm trọng thương hoặc giết chết đối phương, sinh tử của hắn Thần Nông Tông không phụ trách.  

             Nếu hắn đoán không sai, đến lúc đó e rằng có một người cố ý chết trên tay hắn, nếu hắn không giết người.  

             Những người này vì giết chết hắn, dụng tâm đúng là không thể không nói không lương khổ.  

             - Vô Huyền sư bá, ngươi nói chuyện này đúng không, con sẽ để ý, Vô Huyền sư bá còn chuyện gì muốn an bài không?  

             Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

             Hắn thật không ngờ, người muốn giết hắn có thể đả thông tới chỗ Vô Huyền sư bá.  

             Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ lạ.  

             Người muốn giết hắn và đám Vô Huyền sư bá cũng không muốn hắn còn sống, tất nhiên rất dễ hợp tác với nhau.  

             Nhưng cho dù là ai, muốn giết hắn cũng được, nhưng cần có đủ thực lực.  

             - Chỉ vậy thôi, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, nghe hay không tùy ngươi, đúng rồi, Vô Phong sư đệ không có biện pháp vội trở về đón các ngươi, Vô Ngần sư đệ sẽ dẫn ba ngươi tới Đạo Môn, đã gần tới thời gian rồi, các ngươi lên đường đi, chúc các ngươi may mắn.  

             Vô Huyền vẫy tay áo, bình tĩnh nói.  

eyJpdiI6IkpHeTNzMXduaEkwMDI1emxCcW1pMlE9PSIsInZhbHVlIjoiWlpobkoxamhVOExId0QxSmxsVHlHaUlWNEIybUE3UHFpa1FUUVpPVGtIck5aTmRtVVI5Q0xVYWVXOHRXaWlkWnh0eDU1c2J2M09kdEFOa3NVVWNFcVYwV1BsTk5YVlE5dU1GSEJxWDZVU3BUVGNwSFVyOENlcnhxUnJ4U3BpNzJ2bzUxSDRUMXAxUTlvdWhxRmowdTFnVG5CamFVK3FQcFVYMGJDaVVwakRDc2hUS2tsM2lGQ3c4Skp5NkZ1YlwvOHhhM3M0YWRCemJ1QmpIOUErdlFTRUwzUElmRHVQSDhvUlJoTHFwS04yM3JoNTRxYkVob20rYkJLeTVmM2wxV3lXYUJUTWdOKzdjN3dzc0dPbmpNRmtBPT0iLCJtYWMiOiI1MjE1ZWY0YzA1ZDc0ZTE0OTgxZjQ1YzAzY2E1Y2Q4NGM4ZDQzNDYwMjk0ZDBmMmUyMGM0ODUyZDVkMjdmYTQ1In0=
eyJpdiI6ImROYU04QkszSmNNVmFyMCszUEN1UFE9PSIsInZhbHVlIjoiMnF6YWExdVFWdVBuSUtzVUpRT09XWEJ1Q3F4Y0hTNyt2Smt1eGhJSEdIQ1BlaUtaRFgwNlRKc0Nxc3VHa255TmVLaDJzTXJxaVpXZXNHZWU3d1ZWNFVRSjh4OCs3WHdjeWV4aittYmlKTFZHbG5NYnhtcHdVV0tDb3ZqZ2FWZEpiMVBnRUxwdGlmZlV3K0c2Tnl3MzJNbUlvVit5UlprdzdvQTVkaWZMdHM3TkdueTN1TFozcTNyZWhwQlNVMWRuRHdFbCtLN3B6Q0hUMUNOSlhYZXZHd2Y0bmZ1VnpzbXdLR0thQ3k3V3JxZWtnZFwvUFF5M3drWWlYOFZvbDZOQjdXUDkwXC9VVE5CRzlTWXVhdG5ZdXl4K1BGakF2WnQ5XC9RV1wvdXBGQjlsbkswRW83Y3R1RHJGNWVINXRhRFVMZ1ozTEo4N3RPOG8xZmc0Nzk0d2tMMEVWRmM3Q0RHM2psbUw2TldPWkZEZ2FraHRjTnZKU01JcVlmdlhhRVhTSDZXWkVNR01OSkJEaWtxYlpUcjdlMk1Fa3VPVTF4VnZcL013UGxVOWx0WU1INVduZVQ2NExaQzdkMGRwZlJ3b3pRUWdWIiwibWFjIjoiYTA2Mzg5MjdhZGE4ZTExMGZjNTFhZDc1NzBlNWQ1MzBjMTc0YWZlZTczNWI1MjEzZGEwMDI0NDYzNGNiYWY5ZSJ9

             Vô Ngần khẽ thở dài một cái, dẫn đám Mạc Phàm ra khỏi cung điện, lấy một chiếc linh hạm ra rời khỏi Thần Nông Tông, tiến về phía Đạo Môn.

Ads
';
Advertisement