Thầy Giáo Làm Ơn Buông Tha Em - Mộc Tử Diệp

 

“A...anh...aa.aaa...aaaaa...sướng.nắc nhanh đi anh ơi...em chịu hết nổi rồi.” 

Đỗ Đức Minh liền từ phía sau nắc tới những cái kêu bạch bạch, hự hự, cùng tiếng rên thống khoái của cô, anh bền bỉ đụ làm cho cô đầu tóc xổ tung ra ướt mồ hôi, miệng há hốc như không đủ không khí để thở trông cô như một con cá mắc cạn vậy. 

“A... chết em rồi anh ơi... anh đụ em nhẹ nhẹ lại đi... anh chơi kiểu này chắc em chết... a... Ô... em van anh... đụ em nhẹ nhẹ thôi..... a... rách lồn em... cặc anh bự quá em không chịu nổi anh ơi... á... má... ơi con sướng... a... chết em... a... ô...sướng...anh đụ em sướng quá..lồn em phê quá chồng ơi...aaaaa.” 

Giờ này tâm trí của Tô Bảo Vy đã loạn hết lên rồi nên cô lảm nhảm rên rỉ lên, Đỗ Đức Minh mặc kệ cô rên rỉ mà liên tục đụ bành bạch vào lồn cô, từng cái nắc đẩy cô chúi về phía trước, hai tay anh lại ôm hông cô kéo ngược về mình. 

“Anh đụ đã không em... anh đụ em sướng không???” 

Tô Bảo Vy gật gật đầu “Sướng... sướng quá anh ơi... đụ mạnh lên đi anh... a... á... ôi lồn em tê hết rồi... a... chết em... đụ sâu nữa đi anh... a... cặc anh đụ kiểu này sướng chết em mất... ôi đã quá anh ơi... a...đâm mạnh vào đi anh............. trời ơi lồn em phê quá...sướng9999999...lồn em như muốn nổ tung ra rồi anh ơi...ah aha..aha... 

Đỗ Đức Minh kéo tay của Tô Bảo Vy để cô đứng ngã dựa vào lồng ngực mình, bây giờ hai người đang trong tư thế đụ đứng nhìn rất là dâm đãng, hai tay của cô vòng lên ôm lấy cổ anh. 

Trong tư thế này Tô Bảo Vy chổng mông ra sau cho Đỗ Đức Minh dễ đâm cặc ra vào lồn mình còn ngực thì ưỡn lên cao nên trong như hai cái vú của cô lại to hơn nữa, anh luồng một tay ra phía trước ngực của cô xoa nắn cái vú bên này đến cái vú bên kia, rồi dùng hai ngón tay vân vê đầu vú cô. 

Đỗ Đức Minh thì thầm vào tai của Tô Bảo Vy “Ô... lồn em bót quá... đụ sướng quá... a... lồn em đụ sướng quá... ôi... bót... a... anh đụ cho rách lồn em nè... a... “Aha...đụ em đi anh...đụ nát lồn em luôn cũng được..” 

Cặc của Đỗ Đức Minh vẫn đều đặn cắm vào rút ra trong lồn của Tô Bảo Vy mà nắc tới tấp, nước lồn cô ra nhiều đến nổi khi hai bộ phận sinh dục va vào nhau lại tạo nên tiếng phòm phọp mỗi khi anh rút ra đút vào. 

Cái lỗ lồn của Tô Bảo Vy như bị nong ra, mỗi khi Đỗ Đức Minh rút cặc ra như muốn kéo cả cái lồn ra ngoài, anh nắc thêm một lúc thì lỗ lồn cô nước dâm tuôn ra bóng nhảy. 

“A...a...anh ơi...em sắp ra rồi...aaaa...aaaa...Á... em sướng... a... anh ơi chết em... em ra nè anh ơi...a... a...aaaaa. 

“Ô... từ từ đã em... ráng kìm một chút để anh đụ phát cuối đã... anh cũng ra nè em ơi... a...hai chúng ta cùng ra nha em... 

“Bạch...bạch...bạch... Đỗ Đức Minh tăng tốc nắc dồn dập những cú đụ cuối cùng của lần đụ này vào lồn của Tô Bảo Vy. 

Hai tay của Tô Bảo Vy bấu chặt vào hai cánh tay lực lượng của Đỗ Đức Minh đồng thời kêu lớn lên “AAAAA....EM RA...EM..RA...AAAA.” 

“ANH CŨNG RA...HỰ...HỰ..” 

“Phọt” thứ chất lỏng màu trắng đục từ đầu cặc căng bóng của Đỗ Đức Minh đâm vào tận sâu bên trong tử cung của Tô Bảo Vy rồi bắn ra những tinh dịch nóng hổi. 

Đỗ Đức Minh ôm chặt lấy Tô Bảo Vy cơ thể của hai người co giật rồi từ lồn của cô từng dòng nước hòa lãn với tinh trùng chảy nhiễu nhão ra cửa lồn rồi tất cả như êm lặng chỉ có tiếng thở hổn hển của hai người. 

Qua một lúc nghỉ mệt, Tô Bảo Vy nhíu mày lên tiếng “Anh đó em ngủ trưa mà còn bị anh đè ra đụ nữa à.” 

Đỗ Đức Minh liền bắt bế Tô Bảo Vy “Ai bảo em nằm ngủ trưa gọi dục như thế làm chi, hơn nữa vừa nãy chính em là người van xin anh đụ em nhiều vào mà.” 

Buổi chiều, Đỗ Đức Minh vừa từ trong phòng tắm đi ra thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Tô Bảo Vy và một học trò cũ người đó không ai khác chính là Gia Bảo. Tô Bảo Vy đúng ngoài ban công lên tiếng trò chuyện với Gia Bảo “Dạo này mình vẫn khỏe còn cậu thế nào hả? Mình nghe nói là cậu đã về nước rồi đúng không?” Giọng của Gia Bảo vang lên “Phải, mình vừa về nước tuần trước, thời gian trôi nhanh quá mới đó mà bốn năm rồi, hiện giờ cậu thế nào rồi?” 

“Mình vừa mới tốt nghiệp xong đang tính làm trợ giảng một thời gian học lên cao học rồi đi làm giảng viên luôn, còn cậu thế nào hả?” Gia Bảo lên tiếng đáp “Mình cũng vừa tốt nghiệp hồi tháng trước, mình đã xin làm việc ở một công ty nước ngoài, thấy cũng ổn định lắm.” 

Tô Bảo Vy khẽ cười lên tiếng hỏi tiếp “Công việc ổn định rồi vậy là chuẩn bị kết hôn được rồi ha, mấy năm du học bên nước ngoài chắc là cậu cũng quen được một vài cô người ngoại quốc đúng không nè?” 

Giọng của Gia Bảo đột nhiên chùn xuống “Mình vẫn còn độc thân.” 

Tô Bảo Vy kinh ngạc lên tiếng “Cái gì cơ? Sao cậu lại độc thân được chứ? Hồi đi học cậu là người ưu tú nhất lớp mình còn gì?” 

“Mình vẫn luôn đợi cậu đấy Bảo Vy. 

Tô Bảo Vy bất ngờ đến thẫn người ra sau đó liền cười cười lên tiếng “Cậu thôi đi đừng giỡn nữa mà, hiện tại mình đã đính hôn rồi những tình cảm say nắng đầu đời dành cho cậu mình quên hết rồi.” 

Gia Bảo nghiêm túc đáp lại “Nhưng mình thì không thể quên được bởi vì mình thật sự đem lòng yêu thích cậu, cậu đính hôn rồi cũng đâu có sao? Dù cậu kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn được mà, chỉ cần cậu muốn ở bên cạnh mình thì dù cậu là người thế nào mình cũng sẽ chấp nhận hết.” 

Trong phút chốc Tô Bảo Vy cảm giác mình như trở lại thời thiếu nữ lần đầu tiên say nắng một chàng trai vì những lời nói lãng mạn của Gia Bảo mà động lòng nhưng rất nhanh sau đó cô tỉnh táo lại, mối quan hệ giữa cô và Đỗ Đức Minh xuất phát là từ tình yêu hai người cũng sắp tiến đến hôn nhân rồi cô không thể nào dở chứng phút cuối được. 

Tô Bảo Vy khẽ cười lên tiếng đáp “Cảm ơn tấm chân tình mà cậu đã dành cho mình nhưng mà mình có người yêu rồi, mình muốn cùng người đó nắm tay nhau đi qua thăng trầm của cuộc sống, muốn cùng người đó xây dựng một gia đình hạnh phúc mình tin là trong tương lai cậu cũng sẽ tìm được người ưng ý thôi.” “Mình không ép cậu được, à tối nay rãnh không chúng ta đi ăn tối được không, mình cậu ăn sushi, mình nhớ hồi trước cậu thích nhất món này.” 

Tô Bảo Vy thở dài “Vậy là hôm nay mình mất lộc ăn rồi, mình đang đi du lịch với chồng sắp cưới không có ở thành phố.” 

“Vậy hẹn dịp khác vậy.” 

Đỗ Đức Minh đứng bên trong phòng nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa Tô Bảo Vy và Gia Bảo thì chỉ nhếch môi cười nhẹ một cái, ít ra cô còn biết điểm dừng biết rằng anh vẫn luôn ở bên cạnh cô chứ không vì những say nắng thuở thiếu thời mà rời bỏ anh trong lúc này. 

eyJpdiI6IkdKUzlKYWFibkVDSmFVeVFmYW9uaGc9PSIsInZhbHVlIjoiRXBhK2FhOGJhb0R2UTl5QkZnZ0VLWjI4SnNcL1dpdzRGZ0c0dnlHVUZ1bjY4ZnNPNUVqd3ZnTWhzVjQ5WG80bmppc1hcLzhkeVlSZ01VazFtd2xFdENjN0w3NkVRbFhUaHZ6VEVoZDI2SUt1d3pVWXl3UCtobVNuWHpsdnFJbDBqYlJYcVY5T2lDR3FyeHZtRFJZR1ZPUnlXUzFWbXJwTVF5MDVoMUwyZkU1bjRtYytxRWlEWDlpTzl0bldRVGpkc0lPQWFZWVZ0SXZ3THVEMDcxSm42UXBPbFJXZndzZzhTcUhseGFpTlVWQ2k4UDUxbktsbGxhNndtUVcrcHZFQ09seU81enp1WWptTkdpeTFNTitBNEVMa25lZUVKNkFQaVNPZzJ2SXhSVW1IbVZvZ3lkYUZoZ1lPK29OQzkzeTl4VzFDQ0liU3pSK2doZ2FHd2wzVFBTcVRVWGlZMUlVUklCNGNZUTFNN3JPbTNLWlJBQVNDZEt5QkZrSnRTYzZzUDZzSTkxZ3JDNGxPRnJ3ZnJIK29Ya1NaUGFlYko5YzhmcVwvMWtTRVc2MFpvTnpLR2luV2wrZzRkMU13Y29tXC90OERzWWJ1Nk9Ld3phSEM2TWtFNVwvV3FlWGN5Z3BWVDJTN0RUYTJHWEFkRE5haHZpWUdYVmlIVVZoZWdQRTNNQkFIMSIsIm1hYyI6IjAzODAyZDI3NDQyZTY1NDhkOGYyNmE1ODYwNDE2OWUzY2RjMTFmMTRlOWJlYTQ4Y2NkM2VmZGEzZGJlNzNhNzkifQ==
eyJpdiI6Imh3d1V2b0VDS1lcL1hjWkVvWlp2MTR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Imx6QkI1bDV2NGJHUU1wUTdyVVU2S0RTR1pNekc5TE5wQmVkdEFJYmlabTRmT3ZUcE9Xa1VcL0NrXC9qeERYd1VsU1pIRER0eDJnR0tkQjgwWTR4WWRibjlycklpTjFtVUwyU1EzYWtNRVRpdmdSSDhLU3VpMXl6VE54T21Xd0poNmZ2UVwvcXZCazhqZW1rZ3V3ZmQ0VFlXNzZyMEQrSnJOZmEzSDZJVWNwb1lhbHBYY2VaVU9WN1ZVblJJbThLREVqZlwvYXJyNVhXaEQ0akFnS21YVzZQRGdCQW16RGZBcFwvUmMzckw0K0tNWE9mSDdYNSthcEw5SXh0b09PNkg2c1hHdUtEWCtYKytKYW9nQ0VoaXdqUXZhMkdZc3hoRHE2NDAydGdKSG5XMkJEd1NDdEtIdVpTaFV6XC9EM2YweSt4WFprY2R1STQyTGU4aXB1VXdKd2JHOCsyV3NCemdzelwvUm5IaXZBK29NODhpYkZQZWtmNHllVStTN2dWbjc2RXB3VTlMbWhScG9kaDFnVXQwOGkwV0F5NHRCREZUQk55Y3czczFVb2FPbjNPWkdIR081SUhQdjlPNkFxbGJpdExMQ1hYIiwibWFjIjoiNzI2N2JjNjAyZTk0ZDc4YTYxMWMyZWZjNGJmNDdmYWM1ZDFmZjFmYzU3ZmE2NmEwMzQ1Y2YxNmRmOGM0YjdjNCJ9

Tô Bảo Vy liền lảng sang chỗ khác “Làm gì có chứ? Anh đứng sau lưng em làm em giật mình thôi chứ em có làm gì sai đâu mà phải sợ chứ?”

Ads
';
Advertisement