Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 67 : “ Bí Mật Của Thầy Lương “.

Trong phòng chỉ có 2 người, Việt kể cho Tiếp nghe toàn bộ sự việc xảy ra trong 2 ngày qua đối với gia đình mình. Mọi chuyện bắt đầu từ lúc Việt cố chấp đem thứ bùa ngải sấy khô đó về nhà. Tiếp nghe xong không khỏi bàng hoàng :

– Sao…sao lúc đó thủ trưởng không nói với bọn em….

Việt chép miệng thở dài :

– Tôi sợ nói ra mọi người không tin, bản thân tôi ngay lúc nghe thầy Lương phán như vậy cũng hãy còn hoài nghi. Cho đến khi tận mắt chứng kiến con bé Trà như biến thành 1 người khác thì tôi mới tin trên đời này thực sự có tồn tại thứ gọi là ma quỷ. May mắn cho tôi gặp được thầy Lương, nếu không thì…..giờ này chắc có lẽ gia đình tôi cũng giống như gia đình đồng chí công an ở miền Tây trong câu chuyện của cậu Hiển pháp y rồi.

Tiếp hỏi :

– Thế còn chị nhà thì sao ạ ? Cả ngày hôm nay sếp ở đây….liệu chị nhà….

Việt đáp :

– Hiện cô ấy vẫn ổn, chỉ có hôm qua là 2 lần cô ấy nổi điên đòi tự tử….Nhưng từ sáng tới giờ sau khi ra viện cô ấy vẫn bình thường. Tôi có gọi điện về hỏi han tình hình vợ qua ông bà ngoại bé Trà, ông bà bảo không thấy biểu hiện gì lạ cả. Có lẽ là nhờ vào chiếc vòng tay thầy Lương đeo cho tôi, đêm qua khi cô ấy ngủ, tay cứ nắm chặt chiếc vòng….Thế cho nên sáng nay trước khi xuống dưới xã, tôi đeo luôn cái vòng cho cô ấy. Thầy Lương bảo trước mắt, chiếc vòng tay sẽ giúp vợ tôi trấn áp hồn ma kia, tạm thời nó không làm hại gì đến vợ tôi được. Tuy nhiên, muốn hoá giải 1 cách triệt để vẫn phải tìm ra căn nguyên, gốc rễ của vấn đề.

Tiếp vội nói :

– Chuyện không thể chậm trễ, thủ trưởng…..nếu đã như vậy, thủ trưởng nên nhanh chóng đi gặp thầy Lương. Tâm linh không đùa được đâu, chưa gặp thì còn nói hay, chứ 1 khi đã gặp rồi không thể coi thường. Giống như em đây, suýt chút nữa hôm nay đã mất mạng rồi.

Việt thở hắt ra, khẽ lắc đầu :

– Công việc bận rộn, từ lúc đó đến giờ mới tranh thủ được chút thời gian tới thăm cậu. Hơn nữa, mấy ngày hôm nay, thầy Lương vất vả không ít. Lúc chiều nhìn sắc mặt của thầy ấy đủ để thấy thầy ấy đang mệt mỏi. Lần này vì giúp tôi nói riêng, giúp cho lực lượng chức năng nói chung, thầy Lương lao tâm, khổ tứ, gần như đã vắt kiệt sức lực. Giờ mà đến nhờ, tôi thấy mình ích kỷ quá, cứ để thư thư qua 1-2 hôm nữa xem sao…..

Tiếp ấp úng :

– Nhưng…nhưng mà…em sợ liệu chị Châu…lại làm gì đó nguy hiểm thì sao ạ ?

Việt nói :

– Tôi cũng lo, thế nhưng không thể vì lo cho mình mà không nghĩ đến người khác được. Phải để thầy Lương nghỉ ngơi, tôi tính sau khi hoàn thành báo cáo, lập xong hồ sơ vụ án sẽ quay về huyện chăm sóc, trông chừng vợ. Cho dù lỡ may cô ấy có biểu hiện khác thường thì cũng có tôi bên cạnh ngăn lại.

Tiếp gật đầu :

– Thủ trưởng, sức khoẻ của em cũng ổn định rồi….Thủ trưởng về huyện trước đi, công việc ở đây cứ giao lại cho toàn đội. Nói gì thì nói, gia đình vẫn quan trọng nhất thủ trưởng ạ.

Hai anh em đang nói chuyện thì có người đẩy cửa bước vào…..

– Nghe được mấy lời này của cán bộ thì cho dù Lương tôi có mệt đến đâu cũng phải cố mà gắng sức một phen rồi….Khà khà khà…..

Việt quay lại nhìn, không khỏi bất ngờ khi thầy Lương lại có mặt ở đây. Đi cùng thầy Lương còn có Tư…..Việt lúng túng :

– Ơ….thầy Lương…..Sao…thầy lại…..

Thầy Lương mỉm cười gật đầu đáp :

– Sao tôi lại đến đây hả ? Khà khà, trước là đến để xem tình hình sức khoẻ cậu Tiếp thế nào sau khi uống thuốc giải độc. Sau là muốn cùng cán bộ giải quyết nốt chuyện chúng ta làm dang dở tại nhà cán bộ.

Việt định nói gì đó nhưng thầy Lương đưa tay lên ngăn lại…..Đoạn thầy bước về phía giường bệnh nơi Tiếp đang ngồi. Kéo cái ghế ngồi xuống, thầy Lương mở tay nải, lấy ra 1 cái khăn, đoạn gấp khăn làm 4 rồi để trên đùi của mình.

Nhìn Tiếp, thầy Lương nói :

– Nào, cậu Tiếp nằm xuống đi, xong đưa tay trái đây cho tôi…..Để tôi bắt mạch xem sao nào.

Tiếp làm theo, kê cổ tay trái của Tiếp lên trên tấm khăn vừa gấp…..Để như vậy chừng 2 phút cho người bệnh điều hoà khí huyết, sau đó thầy Lương mới bắt đầu bắt mạch. Đặt ngón tay giữa vào bộ quan, đặt tiếp 2 ngón là ngón trỏ cùng ngón áp út ở trước và sau thành 3 bộ mạch. Một tay bắt mạch, tay còn lại khẽ đưa lên vuốt chòm râu bạc. Dáng ngồi khoan thai, đĩnh đạc toát lên vẻ thư thái……Cảm nhận nhịp mạch đến đâu, thầy Lương gật đầu nói đến đó :

– Ổn rồi, độc trong cơ thể đã tan hết…..Khí huyết lưu thông, sức khoẻ tốt. Mấy ngày tới chỉ cần vệ sinh sạch sẽ vết thương, tránh bị nhiễm trùng là được. Kiêng ăn cá, đồ tanh, đồ nếp….Tốt nhất trước khi vết thương se miệng, cứ cơm trắng thịt lợn mà ăn, uống nhiều nước, có nước dừa thì càng tốt…..Mấy cái đó nó lành. Tình trạng cậu Tiếp thế này thì 2 người kia cũng không có gì đáng ngại.

Bắt mạch xong cho Tiếp, thầy Lương quay sang nhìn Việt :

– Chuyện xử lý tên thầy bùa coi như xong….Bây giờ nếu được, chúng ta sẽ trở về nhà cán bộ, tôi sẽ giúp vợ cán bộ trục xuất vong nhi kia ra khỏi người. Cậu Tiếp nói đúng, những chuyện thế này không nên để chậm trễ. Càng để lâu càng sinh biến, chi bằng cố gắng 1 chút hoá giải cho sớm, cũng là tốt cho cả người sống lẫn người mất. Như vậy được chứ ?

Việt nghe thầy Lương nói thì mừng rỡ đáp :

– Được thế thì tốt quá rồi ạ…..Cảm ơn thầy Lương, trăm sự nhờ thầy….Nhưng….nhưng mà….liệu sức khoẻ của thầy…có ảnh hưởng gì không ạ ?

Tư lên tiếng :

– Lại còn hỏi nữa, mấy ngày hôm nay chưa hôm nào thầy tôi được ngủ đủ giấc. Chạy đôn chạy đáo khắp nơi, hết lên huyện rồi lại lên xã, xong từ thôn nọ xọ sang thôn kia. Đã 2 lần thầy tôi suýt chút nữa đột quỵ rồi đấy….Tôi là tôi không muốn để thầy tôi đi đâu, nhưng ngặt nỗi thầy tôi nhân hậu, tốt bụng…..Chẳng chịu lo cho bản thân gì cả….Hừ…

Tư không nói thì Việt cũng cảm thấy có chỗ không phải với thầy Lương…..Thấy Việt có vẻ ngại, thầy Lương chép miệng, đoạn nhìn Tư khẽ lắc đầu :

– Đã giúp người thì không nên kể lể. Từ xưa tới nay, việc cứu người luôn được đặt lên hàng đầu. Bản thân ta cũng đã khoẻ lại, nếu con còn nói năng như vậy nữa, ta sẽ để con ở nhà đấy.

Tư gãi đầu cười xoà :

– Hề hề, thầy bớt giận, con chỉ nói cho mấy ông cán bộ này biết thôi ấy mà…..Chứ còn thầy đi đâu, con đi đó….Ở nhà ông Thìn 1 mình chán lắm….Mà càng đợi lại càng sốt ruột..

Thầy Lương gật đầu :

– Vậy được, đi theo cũng được nhưng nhớ chú ý mồm miệng. Không phải cái gì cũng cứ nói bô bô ra thế đâu. Cán bộ Việt, khi nào chúng ta khởi hành ?

Việt hãy còn chút công việc dang dở nên hơi đắn đo….Tiếp đứng dậy, mặc dù chân có hơi tập tễnh nhưng vẫn mạnh mẽ đưa ra ý kiến :

– Thủ trưởng, thủ trưởng cứ về nhà lo chuyện gia đình…..Việc ở đây để bọn em làm nốt cho. Cũng chỉ là tổng hợp hồ sơ, báo cáo tình hình…Bao nhiêu người trong đội chẳng lẽ không làm được. Có gì chỉ đạo, sếp chỉ cần gọi điện cho chúng em là ok…

Việt chìa tay ra bắt tay Tiếp, nắm chặt bàn tay đồng chí thuộc cấp mấy năm qua mình bồi dưỡng…..Việt mỉm cười :

– Cảm ơn cậu, cố gắng giúp tôi 1 chút nhé.

Tiếp vâng dạ :

– Thủ trưởng cứ yên tâm…..Có vấn đề gì cần hỗ trợ, thủ trưởng nhớ gọi ngay cho em đấy nhé.

Nhìn thầy Lương, Tiếp cúi đầu nói :

– Cảm ơn thầy, với những gì thầy làm cho chúng tôi, một lời cảm ơn thực sự không thể bày tỏ được hết tấm lòng. Có những chuyện người bình thường không thể giải quyết được….Đành phải trông cậy vào thầy vậy, trăm sự nhờ thầy, mong thầy ra tay cứu giúp.

Thầy Lương khẽ cười :

– Khà khà, được rồi, mọi người không cần phải khách sáo…..Thú thực với mọi người, trải qua những chuyện vừa rồi, được cùng các cán bộ điều tra, được góp 1 phần công sức trong việc tìm ra hung thủ đối với tôi mà nói vô cùng đáng quý. Thấy được sự vất vả, tận tuỵ của các cán bộ, luôn lo lắng cho sự an nguy của người dân, của bà con…..Tấm lòng cùng hành động, nghĩa cử cao đẹp đó khiến cho Lương tôi thấy cảm phục. Chuyện gì giúp được, tôi chắc chắn sẽ giúp.

Việt hỏi :

– Mà 2 thầy trò đi gì đến đây vậy ạ ?

Tư trả lời :

– À, lúc nãy là anh Tân chở chúng tôi đến…..Chở xong hình như lại đi đâu rồi.

Tiếp nói :

– Thủ trưởng, thủ trưởng lấy xe công vụ mà đi…..Để ở đây cũng không sử dụng…Chìa khoá em cầm đây ạ, xe để bên ngoài sân…Lúc chiều phía công an huyện đánh xe sang đây vì bên trụ sở công an xã không có chỗ để. Họ giao chìa khoá cho em luôn, bảo đường làng đi xe ô tô khó luồn lách.

Nhận chìa khoá xe từ tay Tiếp, Việt gật đầu, nhìn thầy Lương cùng Tư, Việt nói :

– Thế giờ chúng ta đi luôn...Tôi đi đánh xe, hai người ra sau nhé…

Việt đi trước, thầy Lương cùng Tư đi sau…..Lúc ra khỏi phòng, Tư nói nhỏ :

– Khiếp, ban nãy con thấy thầy khen ngợi bọn họ ác liệt thế….Mà tính ra công của thầy là lớn nhất. Không có thầy, có khi là đi mấy mạng rồi.

Thầy Lương nhíu mày :

– Suỵt, giữ mồm, giữ miệng…..Ta làm mấy chuyện này đâu cần người ta tính công. Ngoài ra, bản thân ta bôn ba, lưu lạc sang đây cũng đã gần hết đời người….Tiếng Việt bây giờ nói còn sõi hơn cả tiếng Tàu, thế nhưng giấy tờ tuỳ thân chẳng có. Nhiều năm trước sống trên vùng cao, sống trong núi rừng không nói làm gì….Giờ xuống phố, xuống huyện, mọi cái thay đổi….Nhún nhường 1 chút cũng không thiệt…..Thời thế, xã hội giờ đây đổi mới rồi….Tạo dựng chút quan hệ cũng tốt hơn….Khư khư khư…..

Tư tặc lưỡi :

– Chậc, hoá ra là vậy…..Mà thầy này, từ chiều tới giờ con cứ thấy thầy hơi lạ lạ…..Có gì đó khiến thầy vui hơn thì phải..

Thầy Lương hỏi :

– Vậy sao ? Chết thật, như vậy không được….Cả con cũng nhận ra thì e phía công an họ sẽ nghi ngờ mất….Không được, ta phải kìm chế lại….

Tư nghe vậy càng thêm tò mò :

– Thầy….rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? Thầy kể con nghe với…..Đi mà thầy…

Thầy Lương lắc đầu, ánh mắt đầy bí hiểm :

– Không được….Thiên cơ bất khả lộ……Rồi sau đây con sẽ biết……Khư khư khư…

Ads
';
Advertisement