Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyền 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 84 : “ Rượu Nhạt".
Châu vừa mở cổng đi vào nhà thì thấy Việt đang đứng nói chuyện điện thoại với ai đó.....Cả ông Tín cũng đứng ngay bên cạnh nghe ngóng.
– Dạ vâng, cảm ơn anh.
Việt tắt máy, Châu hỏi :
– Có chuyện gì vậy anh ?
Quay lại nhìn vợ, Việt trả lời :
– Anh Hoà vừa gọi điện thông báo, chính quyền địa phương đã đồng ý cho chúng ta đào mộ, cải táng để đưa con về Thái Bình. Anh cũng trình bày việc không thuê được thầy thợ, khi nghe như vậy, anh Hoà nói ngày mai sẽ thu xếp cùng 2 đồng chí trong đội tự vệ đến giúp vợ chồng mình.
Châu mừng rỡ :
- Thật tốt quá rồi....Vậy ngày mai, mình sẽ tiến hành lúc nào hả anh ?
Ông Tín đáp :
– Thông thường ấy là người ta hay đào mộ vào lúc đêm về sáng....Độ 2-3h sáng đến trước khi mặt trời lên tầm 6h. Nếu không thì cũng phải chập tối, khi trời tắt nắng....Bởi theo quan niệm các cụ ngày xưa, đào mộ, cải táng, sang cát cần phải tránh ánh nắng mặt trời. 2-3h sáng chắc đồng chí Hoà không sang được rồi, khả năng buổi chiều mới làm. Chú Việt xem nhắn tin hỏi lại đồng chí Hoà cho chắc. Tôi xuống xem nấu thức ăn nhé.
Việt vâng dạ cảm ơn ông Tín.....Sau khi nhắn tin, phía đồng chí Hoà cũng báo lại ngay lập tức.
Việt nói với vợ :
– Chiều tối mai em ạ, anh Hoà bảo sau khi hết ca trực sẽ sang bên này. Bước đầu thuận lợi như vậy là mừng rồi. Còn chuyện đào bới, cứ đề anh....Giờ chúng ta xuống xem phụ bác Tín một tay.
Dứt lời, Việt đi xuống bếp.....Là vợ chồng bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Châu cảm nhận được sự hời hợt trong cách nói chuyện của Việt đối với mình. Nếu như bình thường, Việt sẽ dùng từ “ vợ chồng mình” chứ không phải là “chúng ta”. Ánh mắt của Việt luôn lảng tránh, không muốn nhìn thẳng vào Châu. Nói chuyện xong, Việt cũng quay lưng đi luôn, không đợi Châu trả lời hay đợi Châu đi cùng như trước.
Châu biết, Việt đang cố gắng kìm chế hết mức có thể......Có lẽ do hiện giờ 2 vợ chồng đang ở nhờ nhà ông Tín nên Việt không muốn cho người ngoài biết việc vợ mình ngoại tình với người đàn ông khác để rồi phải đi phá thai, xong giờ đây chính người chồng bị phản bội đang đứng ra giải quyết sai lầm của vợ. Cũng có thể là do tình yêu của Việt dành cho Châu quá lớn, lớn đến mức dù biết mình bị cắm sừng thì Việt vẫn chấp nhận kề vai, sát cánh bên Châu. Cùng nhau vượt qua khó khăn lần này....Hoặc là vì cả 2 lý do trên...Nhưng dù có là lý do gì thì mặc cảm tội lỗi của Châu đối với Việt mỗi lúc lại càng thêm nặng trĩu lòng.
“ Anh Việt, cho em xin lỗi....Nhưng chỉ ngày mai thôi, chỉ ngày mai nữa thôi....Em sẽ không khiến cho anh phải cảm thấy khó xử hay đau khổ vì em nữa...Chắc chắn là như vậy..."
6h tối, Việt bê mâm cơm lên trên nhà rồi đặt xuống bàn uống nước. Châu sắp bát, sắp đũa.....Ông Tín lâu lắm rồi mới có người ăn cơm cùng thế này nên vui ra mặt. Mâm cơm hôm nay có cá vược hấp, đầu với đuôi cá vược nấu
canh chua, thịt rang cháy cạnh, rau ghém ăn kèm....Nói chung, mâm cơm vô cùng thịnh soạn.
- Chà...chà....đầy đủ cả rồi....Chí thiếu đúng 1 thứ... - Ông
Tín nói.
Châu nhìn mâm cơm, thấy nước mắm, tương cay, rau thơm đủ cả....Châu hỏi :
– Còn thiếu gì bác để em đi lấy cho.
Ông Tín cười :
– Khà khà, thiếu rượu chứ thiếu gì nữa.....Mồi ngon, cá tươi, đồ nhắm xịn thế này mà không làm vài chén nó phí ra. Hai vợ chồng ngồi đấy, rượu thì phải để tôi lấy.
Dứt lời, ông Tín đứng dậy đi về phía góc cuối nhà, ở đó có hũ rượu ngâm rễ cây đinh lăng. Bê cả hũ lên chỗ ăn cơm, ông Tín nhìn Việt :
– Chú Việt, lấy 2 cái chén ở dưới bàn....Lâu lắm mới có khách quý, phải làm mấy quai chứ nhể...Lấy chén, lấy chén...
Việt mìm cười, đoạn cúi thò tay xuống lấy 2 cái chén uống trà......Châu nói :
– Bác Tín ơi, chồng em không uống được rượu đâu.....Hay bác uống 1 mình thôi..
Việt nhìn Châu, xong quay ra nhìn ông Tín :
– Không sao đâu bác ạ.....Em uống được, bác nói đúng, mồi ngon, chủ nhà nhiệt tình, quý hoá thế này mà không chúc bác mấy chén thì đúng là chẳng đâu vào đâu. Bác để em múc rượu cho, bác ngồi đi.
Việt mờ hũ rượu, lấy 1 cái chén khác múc rượu rót đầy 2
Việt mờ hũ rượu, lấy 1 cái chén khác múc rượu rót đầy 2 chén.....Hai tay đưa ông Tín 1 chén, chén còn lại Việt đưa lên:
– Nào bác Tín, chén này là em cảm ơn bác đã giúp đỡ chúng em, lại còn cho bọn em ở nhờ.
Ông Tín cười gật đầu :
– Ừm, được đấy....50 hay 100 đây ?
Việt đáp :
– Cạn bác ạ....
“Cách”
Hai người đàn ông cụng chén rượu rồi đưa lên miệng uống 1 hơi hết sạch....
– Khà, hũ rượu này tôi ngâm 5 năm rồi đấy.....Chú thấy uống có êm không ? Thơm mùi rễ đinh lăng phải không nào
?
Việt khẽ cười trả lời :
– Vâng, rượu ngon lắm bác ạ.....
Châu ngồi ngẩn ngơ, vì Châu biết trước giờ Việt không uống rượu.....Từ hồi cưới nhau Châu đã biết điều này. Châu nhớ hôm tổ chức đám cưới, Việt chỉ uống 1 chén mặt đã đỏ bừng, uống được 5 chén thì say ngất ngường. Mẹ Việt nói Việt giống bố, bố Việt chỉ cần ngửi hơi rượu là đã chuếnh choáng. Việt học ngành công an, chắc do huấn luyện nên thể trạng có tốt hơn 1 chút nên còn uống được vài chén....Nhưng đúng vài chén là say, ngày cưới phải vui lắm, hạnh phúc lắm thì Việt mới uống được hằn 5 chén rượu. Ở với nhau từng ấy năm, chưa khi nào Châu thấy chồng uống rượu, chính vì vậy mà ở nhà chỉ có trà chứ không bao giờ có rượu. Anh em đồng đội cũng biết thế nên lễ tết họ cũng chỉ
biếu trà bánh chứ không biếu rượu. Ngay cả những lúc tổ chức tiệc mừng công hay liên hoan, Việt vẫn tham gia nhưng không uống rượu. Vậy mà giờ, Châu nghe thấy Việt khen rượu ngon...
Ông Tín vừa nhắm vừa nói :
– Chú Việt uống cả chén rượu mà mặt tỉnh bơ, thế mà cô lại bảo chú ấy không biết uống rượu. Nói chứ, cái chén này phải to gấp đôi chén dùng uống rượu, rượu tôi ngâm cũng là nếp cái hoa vàng, lọc 1 lần trên 45 độ.....Ngâm lâu năm nhưng vẫn còn nồng lắm, tôi uống quen còn thấy cay xè lưỡi....Thế mà chú ấy có nhăn nhó gì đâu....Rót nửa chén thôi Việt ạ....Uống cả chén hơi sốc....Hê hê...
Rót cho ông Tín nửa chén, còn chén của mình Việt vẫn rót đầy.....Việt cười đáp :
– Bác Tín cho phép em được uống chén đầy nhé...Cuộc đời em, thú thật với bác, hôm nay là lần thứ 2 em cảm thấy được hương vị của rượu ngon. Phải nói là rất ngon bác ạ...
Ông Tín cười hỏi:
– Thật thế hả ? Vậy lần đầu tiên mà chú uống rượu ngon là khi nào ?
Việt trả lời :
– Dạ, là ngày cưới của 2 vợ chồng em....Rượu ngày hôm đó đúng thật là khiến em say ngất ngây trong niềm hạnh phúc.
Ông Tín nghe mà thống khoái, vỗ đùi cười lớn :
– Ha ha ha.....Hay, đúng là hay.....Thế hoá ra, rượu của tôi lại được chú xếp ngang hàng với rượu trong ngày vui của cô chú....Nói hay lắm, tôi mời chú 1 chén, mà không, rót đầy vào....Đã mời là phải đầy, ai lại người đầy người với. Hôm nay tôi vui quá, lâu lắm rồi mới có người uống rượu với tôi thế này. Cạn
Ông Tín tự múc đầy chén rượu rồi đưa lên cụng với Việt. Châu tính ngăn chồng :
– Anh....Việt....đừng...
Thế nhưng sau tiếng “cạch” thì Việt tiếp tục uống cạn chén rượu chỉ bằng 1 hơi....
– Cô cứ ăn đi, ăn tự nhiên vào....Còn để tôi với chú Việt vừa uống vừa nói chuyện. Công nhận chú này tửu lượng khoẻ, uống rượu nặng mà cứ như uống nước lã ấy.....Giỏi, giỏi đấy....Kìa, hai vợ chồng ăn đi chứ....Sao cứ ngồi nhìn nhau mãi thế, ăn đi, ăn nhiều vào.....- Ông Tín giục.
Người vô tư thì không biết, còn kẻ nặng lòng thật khó để mà nuốt nổi thứ gì trong lúc này. Chén rượu cứ đầy rồi lại vơi, Việt chẳng biết mình đã uống bao nhiêu
chén.....Nhưng rượu có cay, có đắng, có nặng đến đâu cũng không thể nào khiến Việt giảm bớt đi nỗi đắng cay sâu tận trong đáy lòng.
Cho đến khi tay nâng chén rượu cuối cùng, Việt nhớ đang đưa vào miệng thì nước mắt cứ thế chảy xuống...
Lại cạn thêm 1 chén, uống xong, Việt thấy mọi thứ như đang dần nhoè đi.....Việt đứng dậy, trong đầu Việt nghĩ mình cần phải đi rửa mặt....Thế nhưng chỉ vừa rời khỏi ghế, Việt đã lảo đảo xong loạng choạng quỵ chân đồ cả người xuống nền nhà..
“BỊCH”
Châu vội vàng chạy tới đỡ chồng, cả ông Tín đang ngà ngà say cũng phụ 1 tay.....
– Anh Việt, anh Việt ơi.....
Lay người chồng, vừa gọi, Châu vừa chạm vào má của Việt.....Châu thấy 2 hàng nước mắt chảy xuống ướt đẫm hai bên gò má chồng mà đau nhói, quặn thắt ở trong tim.
- Chú...chú Việt......Chú ấy sao vậy ? Hay...hay là trúng gió rồi....? - Ông Tín lo lắng hỏi.
Châu khế đáp :
– Dạ...không phải đâu ạ....Chồng em say rượu đấy, anh ấy không nói dối bác đâu....Đây là lần thứ 2 trong cuộc đời anh ấy say đến như vậy. Bác giúp em 1 tay đưa anh ấy vào trong buồng...
Ông Tín một bên, Châu một bên, hai người đỡ Việt vào buồng, để Việt nằm lên giường.....Ông Tín thở dài, chép miệng :
– Tôi lại cứ tưởng chú ấy uống được.....Tại thấy uống mà chẳng kêu ca gì cả....Chết thật, mai còn công việc mà hôm nay lại say thế này.....Xin lỗi cô chú, tại tôi vui quá...
Khẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt Việt, đôi mắt Châu cũng ngấn lệ...Châu mỉm cười nói :
– Không sao đâu bác ạ, chồng em say nhưng ngủ 1 giấc là khoẻ thôi.....Em không phải có ý ngăn bác với anh ấy uống rượu đâu. Mà quả thực chồng em không biết uống rượu. Cảm ơn bác...Say như này cũng tốt....
Ông Tín cứ tưởng sẽ bị Châu cằn nhằn, nhưng không những không cằn nhằn mà Châu còn cảm ơn ông....Chẳng hiểu gì, ông Tín cười xoà :
– Cảm ơn gì chứ....Tôi phải xin lỗi cô chú mới đúng.Thôi, để tôi dọn dẹp cho...Cô ở đây chăm sóc chú ấy nhé.
Châu khẽ gật đầu đồng ý, ông Tín rời khỏi buồng rồi đóng nhẹ cửa lại......Còn 2 vợ chồng, nước mắt Châu lúc này tiếp tục chảy xuống.....Nắm lấy tay Việt, Châu thổn thức :
Chắc anh hận em lắm phải không ? Hức....hức.....
[.............]
“Rích....rich...rich"
Tiếng côn trùng kêu râm ran giữa đêm khuya thanh vắng.......Bốn bề xung quanh hãy còn tối om như
– Không xong rồi......
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất