Hắn đi theo Thiên Vũ vương, trực tiếp đi đến hơn mười thế lực cấp bậc Đạo Tâm cảnh của mảnh đại lục hoang dã này, gặp được hơn mười trận chiến!
Mỗi một trận chiến, hắn đều cảm nhận được đại đạo khác nhau.
Hơn nữa, giống như Thiên Vũ vương nói vậy, cho dù là cùng loại đại đạo, nhưng mà những cường giả khác nhau lại có sự lĩnh ngộ khác nhau.
Giống như Không Diệt của Yêu tộc và cường giả Đạo Tâm cảnh của tộc Tân Nguyệt đều là lĩnh ngộ đạo giết chóc, nhưng mà lại cho hắn cảm giác khác nhau rất lớn.
Cảm giác mà Không Diệt cho hắn là lạnh như băng, không chút che giấu sát ý, thế giới cũng là thế giới màu đỏ.
Mà cường giả Đạo Tâm cảnh của tộc Tân Nguyệt lĩnh ngộ đạo giết chóc lại là im lặng, im hơi lặng tiếng, giống như thế giới đã chết, không có bất kỳ sinh mệnh nào.
Mà công kích cũng là im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên phát ra.
Điều này làm cho Lý Phong cảm giác, nếu vị cường giả Đạo Tâm cảnh của tộc Tân Nguyệt này làm sát thủ, đoán chừng không có mấy người có thể ngăn cản được công kích này.
"Đại đạo trời đất, không có ai có thể nói rõ ràng rốt cuộc là cái gì, cho dù là chục triệu vị Đạo Tâm cảnh, thì lĩnh ngộ đại đạo cũng khác nhau.”
Thiên Vũ vương cảm thán nói: "Trên thực tế, Đạo Tâm cảnh chia làm đạo và tâm, ngoại trừ lĩnh ngộ đạo, thì còn phải xem tâm, mỗi người đều không giống nhau, ý nghĩ khác nhau, tâm tính khác nhau, đương nhiên lĩnh ngộ đối với đại đạo cũng có các cách hiểu khác nhau.”
Ông ta nhìn Lý Phong nói: "Cho nên, không có bất kỳ kẻ nào có thể phục chế lĩnh ngộ đại đạo của người khác, của người khác sẽ không thể nào thích hợp hoàn mỹ với mình, chỉ có chính bản thân mình chân chính hiểu được, mới có thể chân chính bước ra một bước kia.”
Mỗi một vị Đạo Tâm cảnh đều là dựa vào chính mình, cần chính mình tự tìm hiểu!
Thất Phách cảnh và Tam Hồn cảnh còn có bảo vật có thể trợ giúp đột phá, nhưng mà Đạo Tâm cảnh thì hoàn toàn không có bảo vật nào cả!
Đương nhiên, đây là điều được ghi lại trong sách cổ.
Cũng có thể là có bảo vật như vậy, nhưng mà không được ghi chép lại.
"Ta biết.”
Lý Phong gật gật đầu, hắn nhìn về phía lão giả vô cùng già nua trước mặt, trịnh trọng thi lễ, nói: "Cảm tạ Thiên Vũ vương chỉ điểm.”
Tuy rằng hiện tại hơn mười trận chiến này không có trợ giúp gì cho hắn, nhưng mà chờ sau khi hắn ngưng tụ ba hồn, chắc chắn sẽ là kinh nghiệm quý giá nhất!
"Không cần cảm tạ, tuổi thọ của ta không còn nhiều, cũng hi vọng ngươi có thể mau chóng đột phá đến Đạo Tâm cảnh.” Thiên Vũ vương mỉm cười nói.
"Được rồi, ngươi tu luyện cho tốt, mau chóng ngưng tụ ra ba hồn! Trong một tháng cuối cùng này, không cần tham dự bất kỳ trận chiến nào.”
Ông ta nhìn Lý Phong, vẻ mặt hiếm thấy trở nên trịnh trọng: "Nhớ kỹ, cho dù Đế quốc Thiên Vũ chân chính xảy ra nguy cơ sinh tử, cũng không được đi ra, mọi chuyện có ta, đối với ngươi mà nói, tu luyện mới là quan trọng nhất!”
"Chỉ cần ngươi ngưng tụ ra ba hồn, mọi nguy cơ liền sẽ được giải trừ!”
"Vâng!”
Nghe được lời của Thiên Vũ vương, Lý Phong sửng sốt, nhưng vẫn trịnh trọng gật gật đầu.
Hiện tại tộc Ma Tâm đã hoàn toàn ẩn nấp, không dám ra tay nữa. Đế quốc Thiên Vũ cũng không có nguy cơ lớn gì.
Mà hiện tại, hắn chỉ cần một tháng là có thể hoàn toàn ngưng tụ ra hồn thứ ba!
. . . . . .
Thời gian đang không ngừng trôi qua, một ngày. . . Hai ngày. . . Năm ngày. . . Mười ngày. . . Hai mươi ngày. . .
Thời gian kế tiếp, Lý Phong hoàn toàn lâm vào trong trạng thái bế quan.
Ăn xong hoa sen Hồn Đài, hắn không cần đi khắp các nơi để chiến đấu, hơn nữa hiện tại cũng không có ai có thể khiến cho hắn sinh ra cảm ngộ ở trong quá trình chiến đấu.
Tam Hồn cảnh quá yếu, Đạo Tâm cảnh thì quá mạnh.
Nhưng mà lúc này Lý Phong đang không ngừng lĩnh ngộ sâu hơn đối với hồn thứ ba, hoàn toàn không hề có chút trì trệ nào.
Theo thời gian trôi qua, Đế quốc Thiên Vũ càng thêm yên tĩnh, rất nhiều thành trì bị phá phá hư bắt đầu được xây dựng lại, những người dân của thành trì chạy đi lánh nạn cũng lần lượt trở về.
Dường như trận Ma họa này đã xong rồi.
. . . . . .
Đây là một mảnh khu vực vô cùng hoang vắng, xung quanh sương mù vờn quanh, không có bất kỳ sinh mệnh nào ở nơi này cả.
Trên thực tế, nơi này là một mảnh đại lục hoang dã rất lớn của Đế quốc Thiên Vũ, nhưng mà chỉ có một số ít sinh mệnh tồn tại, hầu hết các nơi đều hoang vắng.
Thật ra những sương mù này không là gì cả, đạt tới Tiên Thiên cảnh liền có thể dễ dàng chống đỡ được, nhưng mà dưới Tiên Thiên cảnh thì không thể.
Nhưng mà không phải bất kỳ một vị cường giả nào vừa sinh ra liền trực tiếp đạt tới Tiên Thiên cảnh, đều là từ vô cùng nhỏ yếu trưởng thành dần lên.
Người thường không thể sinh tồn, nhất định sẽ trở thành nơi hoang tàn vắng vẻ.
Lúc này nơi này lại có từng vị sinh mệnh đang đứng ở trong hư không.
Những sinh mệnh này thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, thân hình có chút giống với Nhân loại, nhưng mà trên người tràn đầy gai ngược bén nhọn, trên trán có một chiếc sừng màu đen.
Đúng là các cường giả tộc Ma Tâm.
Những tộc Ma Tâm này lúc này thế mà rời khỏi Đế quốc Thiên Vũ, đi tới nơi này.
Mà lúc này hư không xung quanh đám người Bạch Tuyền nháy mắt bị một mảnh hắc ám bao phủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất