Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Đột nhiên tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm.  

             “Thằng nhãi ranh này là ai? Lẽ nào nó chưa từng nghe tới cái tên Chung Dật Phi sao? Mà có không biết Chung Dật Phi, thì cũn g phải biết tới nhà họ Chung chứ”.  

             “Nói không sai, nhà họ Chung tuy không phải vọng tộc có gốc gác ở thành phố Cảng, nhưng cũng uy nghị một vùng, có người đứng đầu một dòng họ nào nhìn thấy ông cụ nhà họ Chung không phải cung kính chào một tiếng ‘Chung Quốc Thủ’!”  

             “Đúng thế, ‘Chung Quốc Thủ y võ song tu’, có địa vị cao, dù anh có tiền có quyền đi nữa, ốm nằm ra đấy không phải cũng chết sao, vả lại có nhà nào ở thành phố Cảng này không mang ơn nhà họ”.  

             “Tên này tưởng rằng được con gái nhà họ Hoắc chống lưng thì có thể không coi ai ra gì hả, chỉ cần không đụng tới con gái nhà họ Hoắc, còn nhè thằng nhãi này ra đánh thì nó cũng chỉ biết đứng đấy chịu đòn”.  

             ...  

             Khi thấy bên đó đông vui náo nhiệt, không ít người liền kéo tới xem, mỗi người một câu vô hình đã làm tăng uy thế cho nhà họ Chung.  

             Những lời ra tiếng vào này đã doạ mấy người không biết gì ngây người ra, những tưởng sẽ có trận quyết đấu kịch liệt, nhưng xem ra đây chỉ là trận phô trương áp chế từ một phía.  

             Nghĩ tới đây, không ít người cười nhạo Diệp Phàm.  

             “Thằng nhãi ranh, nghe thấy chưa? Đấu với tao, chẳng khác nào trứng chọi đá, mày có tư cách gì mà đấu với tao?”, Chung Dật Phi liếc mắt nhìn và nói.  

             “Bây giờ quỳ xuống xin lỗi và chủ động chia tay với Thanh Thanh, tao sẽ tha cho mày lần này, bằng không...”, Chung Dật Phi dừng lại không nói hết ý, Lê Tuấn liền bước lên một bước, liếm môi, ánh mắt hắn trông vô cùng dữ tợn.  

             Vẻ mặt của Hoắc Thanh Thanh lúc này rất khó coi, cô ta cũng bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Chung Dật Phi, anh muốn đối đầu với nhà họ Hoắc chúng tôi sao?”  

             “Không không không... cô hiểu lầm rồi, hai nhà Hoắc, Chung có quan hệ sâu sắc, tôi sao lại muốn đối đầu với cô chứ, tôi chỉ muốn tiêu diệt cái thứ có mắt không tròng mà thôi”, Chung Dật Phi nói xoáy một câu.  

             Chỉ cần gã ta không động tới Hoắc Thanh Thanh, thì cho dù có đánh chết Diệp Phàm, nhà họ Hoắc cũng sẽ không thể làm gì được gã ta.  

             Giữa các gia tộc sẽ không vì một kẻ không đáng mà trở mặt với nhau, hơn nữa Diệp Phàm cũng chẳng còn có cái tư cách đấy.  

             “Anh...”, sắc mặt Hoắc Thanh Thanh càng lúc càng khó coi hơn nữa, chuyện này đã vượt quá dự đoán của cô ta, nếu bọn họ thật sự đánh nhau ở đây, cô ta sợ Diệp Phàm sẽ phải chịu thiệt.  

             Hơn nữa, hôm nay cô ta còn mặc đồ dạ hội, không tiện ra tay.  

             Diệp Phàm bình thản cười, kéo Hoắc Thanh Thanh về phía bên mình, nhìn cô ta nhẹ nhàng nói: “Cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi, xem người đàn ông của cô xử lý bọn chúng thế nào nhé!”  

             Ánh mắt ấm áp, giọng nói trầm ổn, không khỏi khiến trái tim Hoắc Thanh Thanh rung động.  

             Tuy biết hai người chỉ đang diễn kịch, nhưng dù nói thế nào, thì cô ta cũng là hoa chưa có chủ.  

             Gương mặt trắng ngần của cô ta chợt đỏ ửng lên, vô cùng mê người.  

             Khi anh vừa dứt lời, những kẻ lanh lợi vội chạy tỏa ra các phía, biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.  

             Đến ngay những kẻ nhiều chuyện cũng bắt đầu lùi về phía sau, thậm chí cả Hứa Linh Vi người tương đối hiểu cách hành sự của Chung Dật Phi cũng như hóa thỏ, vội tránh sang một bên, sợ bị liên luỵ.  

             “Thằng nhãi con, mày hết cơ hội rồi đấy, nếu đã muốn chết thì tao cũng sẽ cho mày toại nguyện!”, Chung Dật Phi lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, Lê Tuấn đứng bên cạnh liền phấn khích hét lên, bật nhảy tới chỗ Diệp Phàm.  

             Đây là trận đấu đầu tiên từ khi hắn xuống núi, nên trong tiếng la hét kích động của hắn, còn nghe thấy cả sự tàn bạo.  

             “Cẩn thận...”, Hoắc Thanh Thanh khẽ nói.  

             Diệp Phàm nhanh như cắt, chạy thẳng về phía Lê Tuấn, nhắm trúng lòng bàn tay của hắn mà đánh.  

             “Băng Quyền!”  

             Trong lúc anh di chuyển, Chung Dật Phi bất giác thốt ra một câu.  

             Có phải người luyện võ hay không, vừa nhìn liền ra ngay.  

             Diệp Phàm không phải thằng bị thịt, hơn nữa chiêu Băng Quyền này lại vô cùng hoàn hảo, tuy rằng gã ta không biết quyền pháp này, nhưng đã từng thấy đại sư tôn về chiêu Băng Quyền biểu diễn khi tới sư môn của gã ta.   

             Chung Dật Phi không nhìn nhầm!  

             “Không ổn rồi!”  

             Lê Tuấn chợt nâng cao cảnh giác khi hắn đang bừng bừng khí thế xuất chiêu, hắn nhận ra nguy hiểm tới gần nên buộc phải thu quyền lại.  

             Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên không biết tại sao hắn thu quyền và lùi bước sang một bên, thì nằm đấm của Diệp Phàm đã ở ngay trước mặt hắn.  

             Tốc độ ra đòn của Diệp Phàm cực nhanh. Lê Tuấn không còn đường lui, chỉ đành hứng trọn nắm đấm của Diệp Phàm.  

             “Bụp!”  

             “Bụp!”  

             Hai nắm đấm chạm nhau, chỉ thấy Diệp Phàm vẫn đứng nguyên, còn Lê Tuấn lại liên tục lùi bước về sau.  

             “Ghê đấy!”, Lê Tuấn đứng vững lại sau khi bị đánh bật lùi về phía sau, hắn rống lên, vẻ mặt trông có phần khó coi.  

             “Ha ha!”  

             Diệp Phàm chỉ lạnh lùng cười một tiếng, lại lần nữa chế nhạo hắn.  

             “Láo toét, vừa rồi là tao sơ ý mà thôi!”  

             Lê Tuấn lại hét lớn, xuất chiêu.  

             “Bùm!”  

             “Làm sao có thể? Vừa rồi là tiếng nổ hả?”  

             Mọi người kinh ngạc, nắm đấm lại có thể tạo ra tiếng nổ? Phải mạnh tới mức nào mới có thể tạo ra tiếng nổ như vậy chứ?  

             Lê Tuấn dốc toàn sức, hắn phải xử lý Diệp Phàm trong thời gian ngắn nhất.  

             Bởi Băng Quyền được coi là quyền pháp mạnh nhất, nếu vừa rồi hắn cứ lao thẳng vào mà không suy nghĩ, nói không chừng đã bị Diệp Phàm đánh chết rồi.  

             Thế nhưng, lúc này Diệp Phàm chợt thu quyền, nhẹ nhàng bắt trọn cú đấm của Lê Tuấn.  

             Anh thuận theo hướng cú đấm của Lê Tuấn cùng lùi về sau mấy bước, trong lúc mọi người tưởng rằng Diệp Phàm thua chắc.  

             Lại nghe thấy Lê Tuấn rống lên lần nữa, trong tiếng kêu của hắn còn có cả sự kinh hãi.  

             Chỉ thấy Diệp Phàm đấm mạnh một nhát vào chính giữa lồng ngực Lê Tuấn. Hắn vốn định thoát ra, nhưng lại bị Diệp Phàm túm chặt tay, không sao di chuyển được.  

             “Phù!”  

             Lê Tuấn cứ thế mà phun ra máu, một người đàn ông đứng gần đó, sợ tới mềm nhũn chân khi bị bắn máu lên người.  

             “Lê Tuấn!”  

             Chung Dật Phi hô lên một tiếng, vội vàng đi tới đỡ Lê Tuấn vừa ngã khuỵu xuống.  

             “Em không sao, chỉ có điều xương ức bị gãy rồi!”, Lê Tuấn lại nôn ra máu, nhưng vẫn nén đau nói một cách rành mạch.  

             Chung Dật Phi liền vén áo Lê Tuấn lên, chỉ thấy một vết lõm vừa bằng nắm đấm.  

             “Lần này vẫn là sơ ý sao?”, Diệp Phàm bình thản nói.  

             Tất cả mọi người im bặt!  

             Lời nói điềm đạm nhưng chứa đầy sự chế nhạo, giống như một cái tát mạnh giáng thẳng mặt Lê Tuấn.  

             Hai cú đấm, chỉ trong ba chiêu đã có thể đánh Lê Tuấn tàn phế, hơn nữa cũng chưa tới một hai phút, điều này lập tức làm thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người.  

             Mấy cô gái của Tần Ngữ Lan há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình!  

             Hứa Linh Vi vô cùng hoang mang sợ hãi, vừa rồi cô ta còn lên mặt với Diệp Phàm, không biết lát nữa Diệp Phàm có tìm tới cô ta hay không?  

             “Diệp Phàm, mày đánh trọng thương Lê Tuấn, mày phải đền mạng!”, Chung Dật Phi tức giận rống lên, ánh mắt dữ tợn.  

             “Anh Phi, không cần, đưa em đi trước đã!”  

             Lê Tuấn kéo Chung Dật Phi lại, không để gã ta ra tay.  

             “Lê Tuấn, Lê Tuấn...”, Chung Dật Phi mặt biến sắc, khi thấy sắc mặt của Lê Tuấn trở nên bất thường.  

             “A... Diệp Phàm, nếu Lê Tuấn xảy ra chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày, Lăng Tiêu Sơn bọn tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày”, Chung Dật Phi lên tiếng dọa dẫm, rồi đỡ Lê Tuấn mau chóng rời đi.  

             Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Phàm, bọn họ vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh phi phàm của anh.  

             Sở hữu sức mạnh đáng sợ như thế, dù cho không phải là danh gia vọng tộc thì đã sao chứ?  

eyJpdiI6ImdPZGhlbnphcUN3UWtpOHVkdlFLdGc9PSIsInZhbHVlIjoiUGZ5NkZUUUdUdzJhd2syRmZTM2gyc2V4T3ZpNURVQmRKKzU4MUtvZmlKeGRqSnJMdDQ4NCs0VDN5UVhDOFY0K3pyYklDaEY1anZWbFRIY0VaQW5aUlc2c1ZDRFNITG92QnhiWlpUTm5VemdCZCs5OU5BVEZ4SEJkTk1Rdk5sZ0s3WjFuRzBkbzZxOWZNXC92S0o2QTNGYURMektnbHhqQ0tsS2ZPRlVvWXpkdVJtRFVvSlJqVWc3bzVHb3BITmUrSjh2VmVEYURtbFYzZU1tdWRNV0RVNWdoZ28weVNWdkhLRHZiWW1tUUJFR25IOHVwNVRQXC9iNWplblFOOXFaK3NieGV1dCt0YWl2SVdwUStodDZFM0pMRm5UUUFxazI3d1RHZ1owMEJ0MFJEUHlrazVxSnZUYTl0V3d5YWlxVUM5N0prSjlsYUFnZjROMjNlcm1neTZcLzNudXpVKzBCdFwvUUNya1wvOGs1RTFLeEZDUkFpZTZadzkzMFFsRmRENVpZTWciLCJtYWMiOiJlMzRlNzRmNjIwNGRjYmNmNmI4YmEyZjIxYzg0NzEzMjU0Njk2YzM2M2NlMjU5MTk5NGRkN2NhODRlNzk1MzYxIn0=
eyJpdiI6IjkyYVlLSStBSkRGM2Q2UXhxMSsyS3c9PSIsInZhbHVlIjoiNm5YM04wZjlHemhFQWoyb05lOW5aZUw1anVWS1ZRZVFIQkJ3V1hNdzk5MXZkT09hSW8zR0dhVEZrd3ZnVmo4XC9CYXpjQkRScjlZcXdPWEQ5cnFpRVBySWljbTF5QjNrc3FtTmhjVFlNSm5qSmFUWmtnVUgxMFNTQ2Q3TGhBWVBiMXptSjdTbSttQXV6KzV5UWkyelhFWWhjZFdvbG1VWEtcL1VWeE5cL2hSUFBSeTVWYTNuMVBkek45UitxVnhXWVdSN1FcL2FlR3hrWmFvRFB5ZzR2WExrZnNFN1RlNFhnSmxJVkI0ZDRwMEQ1cW5zaERkUVVHYUk5R0JubTdyR2UwVUxjZFI5bzhUK2l1cUxsRFh3djEzOGhTdVpXZE56clpic0crSW9uczdVYzhFME5JYXYrU1wvQVJuKzBOY0ZBM3BWc1BpMlJ5V0tOd0RcL0FuSXNtS20zc2kyZ2c4bHdDWFpPRkN5VG5DbFIwdXlBWEhaTDNNZWVOTGVaVnVDR0JxUFl6XC9jYVpFcTNNSTdRcUM3NzkxdVVRTllVRWNtMVwvN2lvZWhBMmVCN3ZPMEI0UnBKdVVHaVVscWFQb1RjYUowZ3FiTDUxQzR2T1dGUThXUVBqMXptc2pMdz09IiwibWFjIjoiNThhYWQzZTFhNDIwZWMwZTJkM2ZlZWY3YzhlYmI3NmRmYTY2NjgzMzNlMzliOWU2MWE0ODcwNDBlZTI1YWFmZCJ9

             Diệp Phàm đã chiếm trọn spotlight trong buổi tiệc hôm nay!

Ads
';
Advertisement