Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

"Được rồi, tao chờ mày quay lại lấy!", trong lòng Hàn Bách Hào tràn ngập oán hận.  

             Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà Hàn Tuyết lại dám lên mặt như thế.  

             Dựa vào Diệp Phàm sao?  

             Một đứa con rơi của nhà họ Diệp, thân mình còn lo chưa xong, làm sao có thể chống lưng cho Hàn Tuyết được.  

             Đám họ hàng nhà họ Hàn đều không nói câu nào, hiếm khi lại không hùa theo Hàn Bách Hào châm chọc Hàn Tuyết, bởi vì thực lực của Hàn Tuyết giờ đây không thể xem thường được nữa.  

             Ngộ nhỡ, những lời tuyên bố hùng hồn kia sau này sẽ trở thành sự thật, thì biết phải làm sao?  

             Phải biết chừa đường lui cho mình nữa chứ!  

             Sau khi bà cụ được chôn cất, tang lễ cũng gần kết thúc, Diệp Phàm đưa hai chị em Hàn Tuyết và Hàn Tử Di rời đi.  

             Còn Lưu Tú Cầm thì đi với Hàn Tại Dần.  

             "Đồ khốn nạn, con đĩ vô liêm sỉ..."  

             Đợi đến lúc khách viếng gần tan hết, chỉ còn lại hai bố con Hàn Tử Hiên và hai bố con Hàn Bách Hào, ngọn lửa giận trong lòng Hàn Bách Hào đã không tài nào kiềm chế lại được, giẫm chân một cái thật mạnh vào ngôi mộ kế bên.  

             "Hàn Tử Hiên, cô nói xem, nó dựa vào cái gì mà dám bảo sẽ phục hưng lại nhà họ Hàn chứ, dựa vào cái chó gì hả?", khuôn mặt tức giận của Hàn Bách Hào có chút đáng sợ.  

             "Bách Hào, bình tĩnh lại đi!", Hàn Húc Đông bước tới quở trách.  

             "Mặc dù Diệp Phàm là con rơi của nhà họ Diệp, nhưng dù sao vẫn là người của nhà họ Diệp, biết đâu vẫn còn vướng mắc gì đó với nhà họ Diệp thì sao, khó ai biết được, trước mắt chúng ta phải tự bám chắc vào "chiến hạm" Diệp Tử Long đã, như thế thì mới có thể bất khả chiến bại được!"  

             "Đúng vậy, anh cả nói rất có lý!", Hàn Minh Chung lên tiếng.  

             "Diệp Phàm thì để Diệp Tử Long đối phó, chúng ta chỉ cần tập trung vào Hàn Tuyết là được rồi, nếu nó muốn cạnh tranh với chúng ta, ắt hẳn nó phải thành lập một công ty mới, một con đàn bà bị trục xuất như nó, có gì mà đáng sợ chứ?"  

             "Haha, một đứa bị trục xuất, một thằng là con rơi, hợp thành một đôi vứt đi, đã thế thì có thể tạo ra sóng gió gì chứ", Hàn Minh Chung khinh thường nói.  

             "Hahaha, chú hai nói đúng lắm", Hàn Húc Đông vỗ tay cười lớn.  

             Sau đó quay sang nói với Hàn Tử Hiên: "Về phần Tử Hiên, cháu phải cố gắng thêm chút nữa, Hà Thế Nghiêu là em họ của Diệp Tử Long, là họ hàng bên ngoại của nhà họ Diệp, địa vị cũng rất cao, phải nhanh chóng nắm được gã ta, để bản thân còn có vị trí chân chính!"  

             "Bác cả yên tâm", Hàn Tử Hiên vội đáp.  

             Nhưng trong lòng thì kêu khổ không thôi, lại còn muốn trở thành "chính cung"?  

             Bọn họ còn chưa biết mình đã bị Hà Thế Nghiêu "lợi dụng triệt để" bao nhiêu lần rồi, vẫn luôn chỉ lén lút sau lưng thôi.  

             "Không thể như này mãi được, cháu phải làm gì đó, gã ta không nói thì cháu sẽ để cho cả thế giới đều biết!", Hàn Tử Hiên như sắp phát điên.  

             Mặc dù địa vị của Hà Thế Nghiêu thấp hơn Diệp Tử Long một chút, nhưng cũng là em họ của Diệp Tử Long, nếu như cô ta có thể chính thức trở thành người yêu của Hà Thế Nghiêu, những câu tuyến bố hùng hồn kia của Hàn Tuyết rồi cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ!  

             "Chị ơi, khi nãy chị ngầu quá đi mất!"  

             Bên trong xe, Hàn Tử Di từ hàng ghế sau thò đầu lên, quơ quơ nắm tay nhỏ kêu lên.  

             Gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy phấn khích đến đỏ bừng.  

             Hàn Tuyết cạn lời, chỉ vào đầu cô ấy nói: "Em đúng là con nhóc không ngại ầm ĩ mà!"  

             "Chị à, ai là nhóc chứ, em đã là thiếu nữ rồi đó", Hàn Tử Di bĩu môi không đồng ý.  

             "Chỉ có con nít mới nói mình lớn thôi, đối với chị, em lúc nào cũng là con nít hết", Hàn Tuyết cưng chiều nói.  

             Thực tế thì Hàn Tuyết lớn hơn Hàn Tử Di chưa đến năm tuổi nữa.  

             Chỉ là từ nhỏ đến lớn, trong nhà không lúc nào yên ắng, Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần cũng chẳng quan tâm đến hai chị em bọn họ.  

             Vì thế, trên mặt nào đó, cũng có thể nói Hàn Tuyết nuôi nấng Hàn Tử Di lớn khôn, vừa làm chị cũng vừa làm mẹ.  

             "Hứ!"  

             Hàn Tử Di bất mãn hứ một tiếng, ưỡn người lên trước vỗ vai Diệp Phàm, ấm ức nói:  

             "Anh rể à, anh nói xem em còn nhỏ lắm sao? Em đã lớn rồi mà, có còn là con nhóc nữa đâu chứ!"  

             "Khụ khụ..."  

             Diệp Phàm ho khù khụ, liếc nhìn kính chiếu hậu, tự biết thân biết phận, không dám hó hé nửa câu.  

             Cơ mà, đúng là không còn nhỏ nữa, chỉ bé hơn Hàn Tuyết có một chút thôi.  

             Có câu: "Thanh xuân đẹp nhất là khi còn đầy đặn..."  

             "Anh rể, anh nói gì đi chứ?", không nghe Diệp Phàm trả lời, Hàn Tử Di lại gọi tiếp.  

             "Khụ khụ, chị em nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, đừng hỏi anh, chị em nói gì thì là cái đó..."  

             "Hứ, anh rể anh phải có chính kiến chứ, anh nhát quá đi!", Hàn Tử Di lẩm bẩm khinh bỉ Diệp Phàm.  

             Hàn Tuyết đanh mặt mắng: "Nhanh ngồi lại đàng hoàng đi, là thiếu nữ rồi còn không chín chắn được chút nào, không ra thể thống gì cả!"  

             Hàn Tử Di xụ mặt, vừa định ngồi lại chỗ của mình, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang sắp đâm chầm vào xe bọn họ.  

             "Anh rể, có xe...".  

             Lúc Hàn Tử Di hét lên thì đã muộn.  

             "Rầm...".  

             Chiếc BMW đang chạy một đường thẳng thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen đâm vào bên hông, BMW bị lệch ra khỏi con đường ban đầu, suýt nữa thì va vào dãy ngăn cách bên cạnh.  

             "Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững lại ngay!", Diệp Phàm hét lớn, động cơ của xe BMW gầm lên, bất chợt tăng tốc vụt thẳng về trước.  

             "Tử Di, em có sao không?", Hàn Tuyết không bận tâm gì cả, vội vã lo lắng hỏi.  

             "Em không sao, chỉ bị u một cục, sao lại có người muốn tông xe chúng ta chứ", Hàn Tử Di xoa trán hỏi.  

             Cú va chạm vừa rồi làm đầu cô ấy đập vào ghế bên cạnh, cũng may xe BMW đều làm bằng da, có tính đàn tốt.  

             "Diệp Phàm, có chuyện gì vậy?", Hàn Tuyết hoang mang hỏi.  

             "Không biết nữa, có thể là tại vì anh!", Diệp Phàm trầm giọng.  

             "Rầm..."  

             Lại có thêm một chiếc xe màu đen đó đâm vào phía sau xe BMW. Ngoài trời thì đang đổ mưa, mặt đường vô cùng trơn trượt.  

             Dù cho kỹ thuật lái của Diệp Phàm có tốt đến đâu, xe BMW vẫn bị đụng đến xoay mấy vòng.  

             Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc!  

             "Phải làm sao đây Diệp Phàm?", Hàn Tuyết hét lên.  

             Dù bản chất cô có mạnh mẽ thế nào đi nữa thì vẫn là phụ nữ, gặp phải chuyện này khó tránh sẽ mất bình tĩnh.  

             Hàn Tử Di ngược lại siết chặt nắm tay, kêu lớn: "Chị phải tin anh rể, chắc chắn anh ấy sẽ giải quyết được!"  

             Trải qua vụ bắt cóc, từng chứng kiến Diệp Phàm giết người, sức chịu đựng của Hàn Tử Di giờ đây lại cứng rắn hơn Hàn Tuyết một chút.  

             Xe BMW bị trượt xoay mấy vòng trên đường, Diệp Phàm gầm nhẹ, anh quyết định gài cho xe của người kia đụng vào xe người khác.  

             Điều này cũng khá mạo hiểm, chỉ cần sơ xuất một chút, xe sẽ lập tức sẽ bị lật ngay tức khắc.  

             "Phù..."  

             Vài giây sau, Diệp Phàm đã thở phào nhẹ nhõm, xe BMW trở về đường chính, anh giẫm chân ga thật mạnh, chiếc xe liền lao nhanh về phía trước.  

             "Tiểu Tuyết, lấy điện thoại trong túi anh ra, gọi cho người tên Hoắc Thanh Thanh, anh sẽ chở hai người qua đó, hiện giờ chỉ có chỗ của cô ta mới xem như an toàn", Diệp Phàm điều khiển xe hơi với tốc độ cao rồi nhanh chóng nói.  

             "Người nhà họ Hoắc anh kể lúc trước sao?", Hàn Tuyết bất chợt hỏi.  

             "Đúng vậy, em gọi điện thoại trước đi đã", Diệp Phàm nói.  

             Hàn Tuyết lấy điện thoại của anh ra, tìm số của Hoắc Thanh Thanh gọi.  

             Rất nhanh đã bắt máy, trong điện thoại liền vang lên một giọng nói lười biếng: "Đồ khốn, sao giờ mới gọi cho người ta hở? Có phải nhớ người ta rồi không?"  

eyJpdiI6ImpReFoyazhoUkVXWFNBc0NXVVwvWkJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Imc3MkZrZ3JBcVF2eTFIdFJldU1hZU1uRWdZWWRreFBURXFHNERRMHlRdDhFbHJVU29iYndxVSsxN0FmY3MzUUw4XC9lbmF6ekI5XC9wQnZtTE16N0h6NlBjeXNFS0tGeW9odGpMZnZ6NDJwTW45V282ckhzMEJIMkZNV2xvVHdOR3FwMndzK1ZxMkxOVmxQd2hXb0Y5d3gyeUJjZUVPMzhxTVVKTVE1eHloc2hXOUNHNml3c2h3RWZJN0NSTWwzYk9mIiwibWFjIjoiOTIzZDMxMmVlYjdhNWRhY2YwNzBjYzEyODhlZDMyZTg0MzU0MWE0NzY1ODBlZjhkM2QyODBmYjZiODNlMDM5ZiJ9
eyJpdiI6Ik5hcWxJMXp4RTVTZVIwXC80OEN3TmxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJYWStkNkd0SWI4NDdcL0NMcUpnVzZCdXBQMXJteXVVYVBsXC9hMlNWa1o3bE9ocDcyR1wvMEZ6bVlvS3o4ampOdVhsOGVTQU1Vd3VIVW0rUlk2Y2loWDgrQ3FCYllhUFdINVJKSGFFNUo5SHRMc3JNOFwvQjN4aDlMQVhHU3k3R1wvRFZ6Mmp5NVhTNUhIRU9oXC96Y3FjUzdqeHVPdkdjcWU5R0tPZTVXQ2VLMkJDRnJPVThobnZuNTRDRkMrYjA3cVpmSyIsIm1hYyI6IjY5YzZkMzBmYmJiNTYxZjBiMjgyMWNkZjY5NTc3NjQ2MTk5ODcyZmVhZjc5MDBiODYzNTc1MjI1MGQ0OTdlN2MifQ==

             Bầu không khí tựa như bị đóng băng, ngay cả mối nguy hiểm bên ngoài cũng không thể phá vỡ bầu không khí ngưng đọng này.

Ads
';
Advertisement