Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Cô Hồng đang mặc một bộ sườn xám xẻ cao để lộ ra một đôi chân thon dài và xinh đẹp, một luồng hơi nóng phả vào mặt Diệp Phàm khi cô ấy nói.  

             Khuôn mặt anh đỏ bừng lên, nhanh chóng lùi lại một bước, rồi có chút ngượng ngùng nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt.  

             “Ha ha ha...”  

             Cô Hồng ngây người ra, sau đó khóe miệng cong lên, nhìn người ngạo nghễ trước mặt mà cười phá lên.  

             “Diệp Phàm, không phải cậu vẫn còn là trai tân đấy chứ, hahaha...”, cô Hồng nhìn xuống chỗ đó của Diệp Phàm, như thể vừa phát hiện ra một thế giới mới, vừa nói vừa cười phá lên một lần nữa.  

             “Yêu tinh!”  

             Trong lòng Diệp Phàm thầm phỉ báng một câu, sắc mặt càng thêm xấu hổ, khiến anh hoảng loạn.  

             Cô Hồng quá sành sỏi rồi, như trái đào chín mọng, từ cái chau mày đến nụ cười quyến rũ, cộng thêm đôi mắt hoa đào hấp dẫn, đúng là quá mê hoặc lòng người.  

             Cuối cùng thì Diệp Phàm cũng hiểu lý do tại sao Lý Thế Hằng lại kinh ngạc khi nhìn thấy cô ấy ở khoảng cách gần, không phải ông ta không biết kiềm chế, mà là cô Hồng thật sự quá cuốn hút.  

             Nhìn cô Hồng đang cười không ngừng, Diệp Phàm đột nhiên nói: “Cô Hồng, cô đã phải lòng ai chưa?”  

             Cô Hồng sửng sốt, ánh mắt đung đưa, tiến lại gần Diệp Phàm, phả vào tai anh một luồng hơi nóng: “Tại sao lại hỏi điều này, tên đàn ông nhát gan”.  

             “Cô Hồng, xin hãy tự trọng, tôi là người đã có vợ!”, Diệp Phàm lảo đảo một bước, nghiêm túc nói.  

             Cô Hồng trợn tròn mắt nói: “Xí, có vợ rồi còn dám đánh vào mông của cô chủ nhà tôi, chắc là sướng tay lắm nhỉ”.  

             “Khụ khụ, đó là một sự cố...”  

             Vẻ mặt Diệp Phàm vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi có một người bạn rất ái mộ cô. Hay là cô sắp xếp, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”  

             Diệp Phàm đã làm hỏng chiếc xe BMW của Lý Thế Hằng nên trong lòng có chút tiếc nuối, theo như anh biết thì ông ta vẫn còn độc thân, nếu có thể thúc đẩy việc tốt này, coi như anh đền bù vậy.  

             “Sao, cậu muốn làm bà mối cho tôi hả?”, cô Hồng thích thú nói.  

             “Làm bà mối có gì không tốt chứ, chính là làm việc thiện tích đức, còn xem cô Hồng có nguyện ý hay không thôi”, Diệp Phàm cười nói.  

             Sau đó anh kể chi tiết tình trạng của Lý Thế Hằng cho cô Hồng.  

             Cô ấy sững sờ, không ngờ Diệp Phàm thật sự mai mối cho mình, không mấy vui vẻ, liền gõ lên trên đầu Diệp Phàm một cái: “Đừng có hao tâm phí sức, bà đây không muốn kết hôn sớm như vậy”.  

             “Đi với tôi, cô chủ bọn họ đang đợi cậu ở bên trong”.  

             “Hừ! Đã quá tuổi rồi còn nghĩ mình là thiếu nữ 16 chắc”.  

             Nói xong, cô Hồng xoay người bước vào trong, nhìn bóng lưng thướt tha uyển chuyển kia, Diệp Phàm không khỏi lẩm bẩm.  

             Đương nhiên là giọng anh lẩm bẩm rất nhỏ, nếu không để cô Hồng mà nghe được chắc tức chết mất.  

             “Vào đi, cô chủ bọn họ đang ở trong phòng này”, cô Hồng nói khi đưa Diệp Phàm đến cửa một căn phòng.  

             Diệp Phàm đặt tay lên nắm cửa, do dự một hồi, ngay khi cô Hồng định cười nhạo anh thì anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay đẩy cửa đi vào.  

             Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi, vượt qua được ắt sóng yên biển lặng.  

             Anh lấy hết can đảm bước vào, nhưng cảnh tượng bên trong khiến anh ngớ người ra.  

             Ba người phụ nữ này lại đang chơi bài, ngoại trừ Hàn Tuyết, trên mặt hai người phụ nữ còn lại đều dán đầy mảnh giấy trắng.  

             Đặc biệt là Hàn Tử Di, khuôn mặt trắng hồng gần như bị che mất, chỉ lộ ra hai mắt to tròn.  

             “Này, Diệp Phàm đã về rồi, đừng chơi nữa...”, Hoắc Thanh Thanh vứt hết thẻ bài, khẽ kêu lên.  

             “Chị Thanh Thanh, chị lại chơi xấu, ván này em có thể thắng chắc rồi”, Hàn Tử Di bất mãn hét lên, đưa thẻ bài ra cho mọi người xem.  

             “Mọi người xem đúng không, 4 con 2, 2 con K...”  

             Hàn Tử Di bĩu môi như có thể treo cả một canh dầu lên môi cô ấy được vậy, vào lúc này Diệp Phàm cũng đã đi tới bên cạnh.  

             Cô ấy nắm lấy Diệp Phàm, nói: “Anh rể, anh đến thật đúng lúc. Chị Thanh Thanh chơi xấu, giúp em đánh chị ấy đi”.  

             “Ồ... Cái này tốt hơn là bỏ đi vậy...”, Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cô ấy, sao lại thích vạch áo cho người xem lưng vậy.  

             “Xí, nhát như cáy!”, Hàn Tử Di xem thường nói.  

             “Diệp Phàm, anh có sao không?”, Hàn Tuyết đi tới, nhìn anh từ trên xuống dưới xem anh có bị thương hay không.  

             Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng vì ngượng ngùng, Diệp Phàm vất vả ở bên ngoài, nhưng ba người bọn họ lại ngồi đây đánh bài.  

             “Không sao, chỉ là mấy con tép riu mà thôi, chúng nó không hại được anh đâu”, Diệp Phàm cười xua tay.  

             Sau đó anh đổi giọng, nhìn Hoắc Thanh Thanh hỏi: “Đấu trường quyền anh ngầm có CCTV không?”  

             “Có!”, Hoắc Thanh Thanh gật đầu.  

             “Vậy tốt rồi. Vài ngày trước, tôi đã xem qua CCTV của buổi đấu giá ngầm đó. Tôi nghi ngờ rằng đám người này được thuê ở thành phố Cảng!”, Diệp Phàm nói.  

             “Anh rể, bọn họ là ai? Tại sao lại truy sát chúng ta?”, Hàn Tử Di hỏi.  

             Diệp Phàm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lính đánh thuê, người Long Quốc!”  

             Khi nghe điều này, chị em Hàn Tuyết đột nhiên có chút lo lắng, lính đánh thuê là một điều rất xa vời đối với bọn họ.  

             Đại diện cho chiến tranh, đại diện cho chết chóc!  

             “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ bọn em!”, Diệp Phàm nghiêm túc nói.  

             Hoắc Thanh Thanh đưa bọn họ vào phòng CCTV và xem lại băng ghi hình của ngày hôm đó.  

             Cả buổi đấu giá kéo dài hơn một giờ, sau khi soi xét kỹ càng, mục tiêu mà Diệp Phàm nhắm đến là hai người đàn ông.  

             Trong buổi đấu giá ngầm, vì lý do an toàn nên điện thoại di động không được phép sử dụng.  

             Mà trùng hợp là cả hai người này đều lấy điện thoại ra chụp Diệp Phàm nhiều lần.  

             Nếu không được soi xét kỹ càng, ngồi trong phòng CCTV thì hoàn toàn không thấy.  

             “Cô biết hai người này không?”, Diệp Phàm hỏi Hoắc Thanh Thanh.  

             “Tôi biết!”, Lý Hổ nói.  

             “Người đàn ông mặc đồ xanh tên là Phan Khôn. Anh ta là ông chủ của Cổ Ngoạn Thành, rất có thực lực, cũng là một nhân vật có tiếng trong giới đồ cổ của thành phố Cảng”.  

             “Người đàn ông mặc vest đen tên là Diêm Thiết Sơn, ông chủ của công ty khai thác mỏ Tây Sơn. Đội bảo vệ mỏ có hơn hai trăm người, cũng được coi là có máu mặt. Theo tôi biết thì người thanh niên này thích sưu tầm và cược ngọc”.  

             “Hắn ta đã từng mua một tảng đá Phỉ Thúy thô sơ tại biên giới giữa Hoa Hạ và Myan với giá 100 triệu tệ. Tảng đá này cắt ra được một loại Phỉ Thúy Thủy Tinh tốt nhất, mang về cho hắn ta gần một tỷ tệ, giúp hắn ta nổi tiếng trong giới cược ngọc”.  

             Lý Hổ nói một loạt thông tin về hai người này, Tụ Phúc Lâu là căn cứ quan trọng nhất của nhà họ Hoắc ở thành phố Cảng, và ông ta đã phụ trách ở đây hơn mười năm.  

             Lai lịch của các nhân vật từ mọi tầng lớp xã hội về cơ bản được chọn một cách tình cờ.  

             “Hì, xem ra tôi phải đi thăm hai nhân vật lớn này một chút mới được”, Diệp Phàm cười nhẹ nói.  

             Trong lúc anh đang lấy thông tin, tại một căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố Cảng, một người đàn ông trung niên đang hét vào điện thoại, đập vỡ viên Phỉ Thúy đang cầm trên tay.  

eyJpdiI6InpHekdINEQ2YVhkYXNxTmw2MUx2UlE9PSIsInZhbHVlIjoiVXlLUnB1N3B1aGx4elZkTUkwYVc0azkxRUtYXC9xd1BHYlJHcXV6VHRMNEtoQXM1VjFoR242eThlazhCUEZRTDl0SGxiRHZFbUVYZjc2N0ZYSlR3Q01ZNlc1THZEWmpwU2xiWTY1MTA3bmlSeG9EV3VGNHo2Q3lrbzdJUEd4ZUNBNGlPQnp0Tzg3amlJUlBuMWZMN3NmdUhkR2NtYXZqRVE1dEwzRVwvQ0diZ3YxV2pzZHVadVMwMzVUUE0reGJsWTlcL0VkQ1pUU29iVTc3UnA1c2N1czFINFFMRHY2NnhaWUd6aVFxb1dMdlwvN1d6VkhOVXdRQ1JMOFEyK0l1Q0NlcEJjVEFWM1MxZWN5T3hRUGZYSWFnYkNZQnF4ZVEyVkdsWWV3dGc4OXRVZlphVERRajNzbTFNOGZsVTBHVHNhWXA5a3p1UnhNd3Z2RnRFUmJydDMraGRsR3BRXC8zVTYrZ3gyMWJIcXVpazlzcDlGbkhyOU1SQ3JjSjF3T3RuWGlZSUZJWE1PeFl3a0xZN29VZ0VpekluNFREUHVtMzkzdDJJMkc2ZE45T3RxMXo0NVhoeWtQdGZqY1RqWURlZTVqMnlPIiwibWFjIjoiMzMwMTEzM2JhOTZlYWEyOWEwNzVjMDhhZGI0NzIwMDAyOTk4OTA5ZDZkZDQzZTUzYzgwYmZjNzJmZmExNjQzYiJ9
eyJpdiI6InU3bWIxVDJxSFloTUJzWTNzd3krblE9PSIsInZhbHVlIjoiMFp4WkJod0MrNHVhWUQ1ekZ5RXJ6Wm9kMVJaNUtoOTh6eFNmREFTaENiRDR3VlBxbG53SllVcmpYMTIyNUplQk5kd0pKaEVWMW1WVU8zRU43WjB2N0I1eGdUUFZZQ1RldzkzNzF2UmllbEwrMXc3c3FWU3V0TFZvNEswY2RLOUFmQVhRYm1lZlgrWll4U3RUQTl5Q2xRSzRIbHNGeEVBNVdjNXhFbnFVcVwvMkVDelFGcE1nM1VhM2pVODErZjR4YVBUNVJhd2Fra0w4Y0lTbHhtRG9HeTE1XC9oblUycVQ5WGdTUGpyYkRxZ2Ezczk4Nk1mXC9KZG1KeDhQRmtOTExPS3pUdmV5ZHBCSFZJQzRORlZjZ01RMVRueU8zZG9GWmJib3ZlT3UrQUF4S251Vis0NVZTYkpWb1d3SjFndWpoVlU3QXRZcmNvSUVwbXNReDJZQnlRYXhcL2hUXC90ZjdYWFdRZGN4cHZKWFJ1ZzE2V0ErNUZjaE1aZEdCKytsa1dcL0kzZDV0akNNOGptbXpVRmZhb1pCaHlVVFVieE5SK3M5d1JVSVNPdkdPc1hHTCtuT0VNMGF5WVJWaUx4ZUVOdnoyMlNJM1JWMldOS2FYNkhyK0tHOSt1U3JUVDBsdURmTkxTSm9OSEt5eG9Da0xqeTlzSEFnclhlcExqQ1U1bjd2S01Yb3BMVnhhR1FQMEMxSmtCUGNJZ29LS1NsNEpZdGFpd2VqNkViT1FxMlY4MnRFN1RlUmNBOEFaSVY0YTJrSmhUMFJVMmhGYmR4U1wvQks5XC9KUENsdlM0XC9iYlZ2cW1ROTdXTGQzMTZxQ05hSUpnV3hCdHNiQWorc3JNbXlVcDdrOGsxM0VyY2xQcFNtMU5XUk9DR1RoS01maXlMSnNMbjFFcFpmTFAwQUo3Ujd5ZzhneE1IZ0N5MnFUYnRaTjhcLzB0bGNKc2p3U1p5RFdHNTNSZzRmVDJaNnBaUmxrSzI4ejRnNmN3M09hUnMzcz0iLCJtYWMiOiI3ODcwMmU1YTIwNTgxM2IxZTE3MjBjNTBjMTRiN2RhMWUxMjE2ZTM1MDNjMDUxOTk2NGZiMjVhYjhlNTFhMWNmIn0=

             “Cô chủ, đừng nghe cậu ấy nói nhảm, từ khi Hồng Oanh được ông chủ cứu về, thì tôi chính là người của nhà họ Hoắc, cả đời này sẽ làm việc cho nhà họ Hoắc!”, cô Hồng có chút run rẩy nói.

Ads
';
Advertisement