“Tôi nói, anh cũng thật là gan dạ. Để lấy được một triệu của người ta, mà ngay cả chuyện hành y chữa bệnh cũng dám làm, anh không sợ dồn người ta vào chỗ chết sao?”, Hàn Vấn Kiệt cười nhạo.
Sau khi nghe Hàn Vấn Kiệt nói vậy, Tưởng Kiệt càng thêm tức giận hơn, cậu ta hỏi Diệp Phàm: “Anh không phải là bác sĩ sao?"
“Hứ, nếu anh ta là bác sĩ, vậy thì tôi chính là bậc thầy y học, Biển Thước tái thế!”
Không đợi Diệp Phàm trả lời, Hàn Vấn Kiệt đã vội lên tiếng châm chọc, chỉ vào Diệp Phàm nói: “Đây là người đến nhà họ Hàn chúng tôi ở rể. Mọi người không biết nhà họ Hàn, nhưng chắc biết đến đập đoàn Thiên Bảo chứ. Mọi người thử nghĩ mà xem, nếu anh ta biết chữa bệnh, liệu có tới nhà họ Hàn ở rể không?”
“Tôi nói cho mọi người biết thêm một điều nữa là anh ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Hàn chúng tôi rồi, nói thẳng ra, anh ta đã không còn là người nhà họ Hàn nữa. Nếu các người để anh ta chữa bệnh, có chết cũng là đáng đời”.
Lúc nói, dáng vẻ Hàn Vấn Kiệt vô cùng chua ngoa khiến tất cả mọi người đều khinh thường nhìn Diệp Phàm.
Ở rể vốn là chuyện mà rất nhiều người đều coi thường, hơn nữa Diệp Phàm lại không phải bác sĩ, cho nên khiến người ta đều cảm thấy anh làm như vậy là vì một triệu.
“Chàng trai trẻ, cậu thật không có lương tâm. Chuyện ở rể thì không nói làm gì, nhưng cậu chỉ vì một triệu mà làm chuyện tán tận lương tâm như vậy là không được”, một bác gái nói.
“Đúng vậy, làm người sao lại nhẫn tâm như vậy chứ? Tôi vừa mới tra thông tin rồi, tập đoàn Thiên Bảo không phải là công ty nhỏ, đúng là của nhà họ Hàn”.
“Haiz, lòng người bây giờ đã không còn tốt đẹp như xưa...”
Mọi người đều chỉ trỏ không ngừng, cô gái nước mắt lưng tròng vô cùng tức giận, quát lên với Diệp Phạm: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh dám cản không cho bác sĩ Tưởng khám bệnh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
“Cô gái, nếu anh ta dám ngăn cản cô, cô nên gọi cảnh sát. Thực ra, tôi đề nghị cô nên gọi cảnh sát trước. Loại người này có thể làm bất cứ điều gì vì tiền”, Hàn Vấn Kiệt lại lên tiếng.
Anh ta rất đắc ý, theo như Hàn Vấn Kiệt biết được thì nhà họ Hàn không cách nào trừng trị được Diệp Phàm, nay anh ta có thể bôi nhọ anh trước mặt mọi người, trong lòng không tránh khỏi vui sướng tột cùng.
“Mặc kệ cô có tin hay không, nhưng chỉ có tôi mới có thể cứu được ông của cô mà thôi. Đừng có tự ý đụng vào ông cụ, nếu không ông của cô không chết thì cũng sẽ tàn phế!”
Diệp Phàm nghiêm nghị nói với cô gái, sau đó đứng dậy đi về phía Hàn Vấn Kiệt.
Nhìn thấy Diệp Phàm đi tới, trong lòng anh ta chợt run lên, mới nhớ ra tuy là Diệp Phàm đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, nhưng anh rất lợi hại, muốn đánh mình một trận còn dễ hơn trở bàn tay.
Hàn Vấn Kiệt lùi lại sau một bước, nhưng bị người phía sau chặn lại, nhìn Diệp Phàm càng lúc càng đến gần mà quát tháo: “Diệp Phàm, anh muốn làm gì? Muốn đánh người sao?”
“Tôi nói cho biết, anh là một tên lỗ mãng, tôi vì công lý mới vạch trần anh, nếu anh muốn đánh thì tới đi!”
Vừa dứt lời, Hàn Vấn Kiệt ngửa cổ lên nhìn Diệp Phàm, tỏ ra vẻ chính trực, anh ta không tin có nhiều người như vậy, Diệp Phàm lại dám đánh mình.
Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời thì có một người đàn ông đứng lên, bắp tay cuồn cuộn, thoạt nhìn đã biết vô cùng mạnh mẽ, là một người đàn ông vạm vỡ.
Hắn ta đứng chắn trước mặt Hàn Vấn Kiệt, chỉ vào Diệp Phàm nói:
“Nhãi con, đừng có đi quá xa. Chúng tôi không giúp gì được chỉ vì chúng tôi không phải là bác sĩ. Cậu vì ham tiền mà làm việc trái với đạo đức. Nhân lúc vẫn chưa có ai báo cảnh sát đến, cậu hãy biến khỏi đây ngay lập tức. Chúng tôi sẽ không ngồi yên để cậu hành hung người khác đâu”.
“Đúng vậy, nếu như cậu dám đánh người, chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà sẽ đứng ra bảo vệ người anh em chính trực này”.
Từng người một bắt đầu lên tiếng bảo vệ Hàn Vấn Kiệt, trong lòng anh ta vô cùng đắc ý về điều này, nhưng vẫn không tránh khỏi sợ hãi hét lên: “Tôi chỉ vì công lý. Nếu anh ta muốn đánh thì hãy để anh ta đánh đi vậy”.
Diệp Phàm nhìn người đàn ông vạm vỡ, cao hơn mình một chút, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Nhãi con, tôi cảnh cáo cậu lần cuối, lập tức rời khỏi đây!”, tên vạm vỡ trừng mắt nhìn anh, hắn ta siết chặt các đốt ngón tay lại, tiếng kêu rắc rắc vang lên.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hàn Vấn Kiệt kiêu ngạo, nói: “Đánh cậu sao? Chỉ việc làm bẩn tay tôi mà thôi, bản thân mắc phải bệnh lậu mà còn không biết. Thật nực cười!”
“Láo xược, anh nói rõ ràng cho tôi, bệnh lậu gì chứ?”, Hàn Vấn Kiện chau mày mắng mỏ.
Nhưng Diệp Phàm chỉ hờ hững chế nhạo, không hề bận tâm tới anh ta, mắc phải loại bệnh như vậy, khi nói chuyện với anh ta, anh cũng cảm thấy bẩn thỉu.
Không để ý tới anh ta, Diệp Phàm nhanh chóng giơ tay vỗ lên người đàn ông vạm vỡ trước mặt một cái, liền thấy cả người hắn ta run lên, bàn chân đứng không vững mà nhích sang một bên.
Khi hắn ta phản ứng trở lại thì Diệp Phàm đã lướt qua rồi.
Sờ lên cánh tay đang tê dại của mình, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh hãi, nhanh chóng lui qua một bên vài bước.
Hắn ta từng nghe người ta nói rằng có vài người tuy bề ngoài gầy yếu nhưng lại tu luyện được nội lực, người như vậy tuyệt đối không nên dây vào, chỉ cần một bạt tai cũng đủ khiến mình bán sống bán chết.
“Bác sĩ Tưởng, anh mau đến sơ cứu cho ông tôi đi, mũi lại chảy máu rồi...”, sau khi Diệp Phàm rời đi, cô gái xinh đẹp liền gấp gáp nói với Tưởng Kiệt.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Tưởng Kiệt đưa tay đặt lên động mạch cảnh trên cổ ông cụ, kinh ngạc nhìn ông ta.
Vội vàng hết lên: “Ai đó mau đến giúp tôi, đặt ông cụ nằm thẳng lại, tôi cần phải ấn khoang ngực, bệnh nhân thở rất yếu”
Vừa nghe thấy vậy, những giọt nước mắt của cô gái xinh đẹp vừa cố kìm nén khi nãy bắt đầu rơi xuống không ngừng.
Lúc này, hai người trẻ tuổi từ bên cạnh đi ra, muốn giúp Tưởng Kiệt đặt ông cụ đang cuộn tròn người duỗi thẳng ra.
“Hừm, tất cả đều tại tên Diệp Phàm kia. Nếu như không phải anh ta ngăn cản, có lẽ đã không nghiêm trọng như vậy. Nhất định phải truy cứu trách nhiệm anh ta”, Hàn Vấn Kiệt đứng ở bên lạnh lùng nói, anh ta vẫn thờ ơ không hề có ý đến giúp đỡ, mặc kệ ông cụ sống hay chết.
Mục đích của anh ta chính là làm cho Diệp Phàm gặp rắc rối, đúng như dự đoán, vừa dứt lời, những người qua đường đã lên án anh không ngừng.
Cô gái xinh đẹp lau nước mắt nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu có chuyện gì xảy ra với ông tôi, tôi sẽ không tha cho anh ta”.
“Phụt”
Ông cụ vừa mới được kéo thẳng ra một chút thì máu trong mũi, miệng đều phun ra, trong cơ thể như có một luồng chân khí xông thẳng ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến cô gái vô cùng sợ hãi.
Hai người đàn ông đang giúp đỡ cũng sững sờ ở đó, không dám dịch chuyển.
“Đừng sợ, các anh tiếp tục kéo giãn thân thể của ông cụ, tôi cần phải tiến hành ép ngực bắt đầu sơ cứu...”
Giọng nói Tưởng Kiệt có chút bối rối, dù sao cậu ta cũng chỉ là một thực tập sinh, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải tình huống này, nhưng sự việc đã đến mức này rồi, không thể dừng lại.
Hai người đó tiếp tục nắm lấy ông cụ làm theo chỉ dẫn, chuẩn bị tiếp tục duỗi ra, lúc này Diệp Phàm vừa mới quay trở lại.
Thấy ông cụ hộc máu, vội la lên: “Mau dừng lại, định giết người à?”
Tiếng hét của Diệp Phàm khiến hai người đó kinh ngạc, nhanh chóng thu tay về.
Mọi người nhìn sang, phát hiện đó là Diệp Phàm, trong lòng ai nấy cũng đều tức giận.
Ngay cả những người qua đường, cũng không thể chịu đựng được nữa, nghĩ rằng Diệp Phàm không còn đơn giản là một kẻ tán tận lương tâm chỉ vì cố gắng lấy một triệu đó nữa, mà là một kẻ sát nhân.
“Tôi đã nói rồi, không được xê dịch ông cụ, bọn họ không thể nào chữa được bệnh này!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất