Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Trưởng khoa Lý khẽ cúi người xin lỗi Diệp Phàm, mọi người thấy cảnh này đều ngây ngốc.  

             Trưởng khoa Lý làm nghề y hai mươi mấy năm, tuy là tây y nhưng thầy của ông ta – “Châm thần Định Hải” của bệnh viện thành phố thông thạo Đông y và tây y.  

             Nhưng Đông y quá lạc hậu, ngay cả học trò của ông ta cũng chẳng có mấy ai muốn học, bác sĩ thực tập Tưởng Kiệt này càng không có tư cách tiếp xúc với những nhân vật tầm cỡ đó.  

             Có thể tiếp xúc với trưởng khoa Lý đã là may mắn lắm rồi. Dù sao trong lĩnh vực y tế, trình độ học vấn cao chẳng là gì cả.  

             Nhìn thái độ của trưởng khoa Lý đối với Diệp Phàm, nghĩ đến phần tiền thưởng mấy triệu, Tưởng Kiệt lại cảm thấy hơi khó chịu bèn nhắc nhở:  

             “Trưởng khoa Lý, người này chỉ là một tên ở rể, anh ta nào có y thuật gì, trước đây có lẽ cũng mèo mù vớ phải cá rán”.  

             “Ở rể gì đó?”  

             “Liên quan gì đến anh Diệp?”, trưởng khoa Lý nhíu mày nói.  

             “Là con rể nhà họ Hàn của tôi, chẳng qua là đã từng không biết gì về y thuật, chỉ là một thằng ăn bám chờ chết”, Hàn Vấn Kiệt ở một bên lập tức nói.  

             “Ha…”  

             Trưởng khoa Lý cười mỉa với Hàn Vấn Kiệt: “Tôi mặc kệ anh là ai, cũng không quan tâm nhà họ Hàn gì đó. Ngay cả thầy của tôi khi nghe đến kỹ thuật châm cứu của anh Diệp cũng phải kinh ngạc, mời anh lập tức nhường chỗ, đừng cản trở chúng tôi làm việc!”  

             “Ông…”  

             Hàn Vấn Kiệt tức giận, sắc mặt xanh mét, châm chọc nói: “Các người không tin tôi vậy cứ để anh ta chữa đi, chữa chết rồi, tôi xem bệnh viện các người làm thế nào”.  

             Trưởng khoa Lý mặc kệ anh ta, nói với cô gái xinh đẹp: “Cô gái, cô có thể tin anh Diệp, tôi có thể làm người đảm bảo cho anh ấy”.  

             “Tất nhiên, nếu cô đến tôi cũng không tin thì có thể đến bệnh viện chữa trị”.  

             “Không được, không thể động vào người, động vào là bó tay hết cách thật sự”, Diệp Phàm nói.  

             Họ đã chặn nơi này lại, sau khi nhân viên y tế đến cũng chỉ cắm ống thở oxy vào thôi.  

             Lúc này cô gái xinh đẹp do dự, không biết nên làm thế nào.  

             Trưởng khoa Lý thầm lắc đầu nói: “Cô gái, tôi tin anh Diệp sẽ không lấy mạng người ra để đùa. Anh ấy từng lao vào biển lửa để cứu người, cứu sống một cậu bé sắp ngừng thở, chính là nhờ kỹ thuật châm cứu!”  

             “Đừng chần chừ nữa, tôi có thể nói cho cô biết, mí mắt của cô tái xanh, mặc dù được che bởi lớp trang điểm nhưng lại hơi sưng. Cái này không thể che giấu được, hơn nữa không phải do khóc mà sưng”.  

             “Điều này chứng tỏ cô bị rối loạn nội tiết tố, kinh nguyệt không, thường hay nổi cáu, cô bị ù tai thất thường khi tức giận hoặc kích động…”  

             Diệp Phàm chỉ ra một số triệu chứng của cô gái xinh đẹp: “Cô nói xem tôi nói đúng chứ?”  

             Cô gái xinh đẹp trợn mắt, há hốc mồm, kinh ngạc khi nghe Diệp Phàm nói vậy: “Sao anh biết?”  

             Những gì Diệp Phàm nói quả thật rất đúng, không sai chút nào. Cô ta đã đến bệnh viện khám vài lần, cũng lấy thuốc về uống, lúc đầu còn có chút tác dụng nhưng càng uống nhiều, tác dụng càng ít.  

             Hơn nữa, đúng là có xuất hiện triệu chứng ù tai, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi cô ta tức giận khi nghe mọi chuyện ồn ào.  

             Trưởng khoa Lý tỏ vẻ ngạc nhiên khen ngợi: “Anh Diệp quả là giỏi, lúc nãy tôi cũng cẩn thận quan sát, mí mắt hơi sưng phù trông có vẻ không giống sưng lên vì khóc!”  

             Trưởng khoa Lý cũng nói, hơn nữa lại nhắc đến hai chữ sưng vì khóc, cô gái xinh đẹp không khỏi đỏ mặt.  

             “Anh Diệp, xin anh hãy cứu ông nội tôi, tôi sẵn sàng trả ơn anh bất kỳ thứ gì!”, cô gái xinh đẹp cúi người nói với Diệp Phàm.  

             Như vậy xem ra cô ta là một cô gái thấu tình đạt lý, mọi thứ đều là vì suy nghĩ cho ông của mình.  

             Chuyện đã vậy, không ai dám to gan ngăn Diệp Phàm cứu người nữa.  

             Dựa theo dặn của Diệp Phàm, một ý tá lấy cồn khử trùng từ trong xe cứu thương ra, sau khi khử trùng, Diệp Phàm cầm kim bạc bỗng nói với trưởng khoa Lý: “Nhìn kỹ nhé, đây là thông huyền cửu kim!”  

             Trưởng khoa Lý sửng sốt, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại ra mở chức năng quay video.  

             Diệp Phàm thờ ơ cười bắt đầu châm cứu: “Cây thứ nhất mở huyệt Bách hội, cây thứ hai ngược biển mở huyệt Á môn, cây thứ ba ra khỏi vực sâu, mở huyệt Tử cung…”, mỗi lần châm một cây kim vào, Diệp Phàm đều giải thích nhưng hiện trường chỉ có Trưởng khoa Lý có thể nghe hiểu được một chút, những người khác đều ngơ ngác.  

             Trưởng khoa Lý càng nghe càng bất ngờ, kích động nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ sợ bỏ lỡ một bước nào đó.  

             Thông huyền cửu kim hoàn chỉnh, thầy của ông ta cũng chỉ có thể nắm chắc được sáu cây châm, ba cây châm quan trọng nhất phía sau phải nghiên cứu mấy năm nay nhưng vẫn chưa tìm ra.  

             Diệp Phàm không ngờ là nhờ vào lòng tốt của mình, thành phố Cảng vào mấy năm sau lại bớt đi một trưởng khoa Lý, thêm một Lý thánh thủ  

             Cùng lúc đó, khi Diệp Phàm châm cứu, cả người ông cụ run lên lộ ra bên dưới lớp da ở ngoài giống như có một con chuột nhỏ đang chạy trốn.  

             Sau đó máu chảy ra từ miệng và mũi giống như một cái ống, máu chảy ra rất nhanh.  

             “Ha ha ha, sắp chết rồi…”  

             Hàn Vấn Kiệt hét lên: “Tôi đã nói cậu ta là một tên vô dụng, có hiểu cái quái gì đâu mà các người không tin…”  

             “Câm miệng lại cho tôi!”  

             “Các cậu mau ngăn họ ở ngoài!”  

             Không cần Diệp Phàm dặn dò, trưởng khoa Lý lập tức quay đầu lại quát Hàn Vấn Kiệt, sau đó nói với y tá đẩy Hàn Vấn Kiệt ra ngoài.  

             Tưởng Kiệt lanh trí biết mình phải biểu hiện thật tốt, nếu không lát nữa xong việc rồi, Diệp Phàm lại tìm cậu ta gây phiền phức thì to chuyện.  

             Mọi người hồi hộp nhìn Diệp Phàm châm cứu, sau khi cây châm thứ chín châm vào người, ông cụ vẫn đang co mình bỗng duỗi thẳng hai chân.  

             “Oẹ…”  

             Ngay sau đó, ông cụ phun ra một đống cát bẩn, máu tươi trộn lẫn với vật bẩn, trông rất ghê rợn.  

             Nôn xong, sắc mặt ông cụ dần hồng hào trở lại, tuy vẫn còn xanh xao nhưng ông cụ đã tỉnh, nhịp thở trở lại như bình thường.  

             “Ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi…”  

             Cô gái xinh đẹp không sợ bẩn vội chạy đến bên ông cụ, lấy tay áo lau sạch vết bẩn trên miệng ông cụ.  

             “Cậu Diệp, cậu đúng là thần…”  

             “Bộp bộp bộp…”  

             Trưởng khoa Lý đứng dậy vỗ tay khen ngợi một câu.  

             Không lâu sau, cả hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.  

             “Ông nội, đây là anh Diệp – người đã cứu ông đấy”, cô gái xinh đẹp nói với ông cụ.  

             “Cậu Diệp, tôi rất cảm ơn cậu, cho hỏi… khụ khụ khụ…”, ông cụ vừa nói được hai câu đã ho khan, ho ra thứ gì đó còn dính máu.  

             Lẽ nào chưa trị khỏi?  

             Mọi người bắt đầu xì xào, cô gái xinh đẹp lại lo lắng.  

             “Ông cụ, đừng nói chuyện, gốc bệnh của ông vẫn chưa được giải quyết, trước tiên đến bệnh viện làm sạch dạ dày”.  

             Sắc mặt Diệp Phàm rất căng thẳng, bệnh tình khó chữa nhiều năm không thể chữa bằng một cây kim bạc được.  

             Dù có là thông huyền cửu kim cực kỳ tuyệt diệu này!  

eyJpdiI6ImY3UGJYcVZtWlZ0c1ZYUzBzYWpNZXc9PSIsInZhbHVlIjoidmxGODZ0OU55S1AzRHF5dVVhemRGaHp2TlwvdDM3UnJ5WmpKVG4zK05LNnQ2SW9BT0NLVnhESXpva2R4RWt1TWpiXC9WU3R6a3lMckpJSWZMWDZYWVA0ajVDcERydUdpNEZxaWZtcE9QZmlUTlwvb0dFUUhkSmlST202R0hTc2xFN3dCNXRrOWVzTXRDazNLVkZia29INVVRWFV5WTFwN2ZlcERKYXRVTm1BMlwvUHVXUlA5NGdtc0YrMkRyeTlXUHRlVjVGczllZmM0NnpyXC9zWXF5K2U0YVRRTjZacTA1VlY4d0lIRVVmQ01uS0E2ZHNZakRZRXlxc3dxb2VMazBpS0Y2Smp0d3lXQzhTUWlNc0Y0VmgyYlhvUHNMTVV0SzdBcFwvS3ZxN1kwYW5EbmFVTTN6eERmbmVicmNkSktzRXhCaFFUNWZXblNGZjhYb0NFelRRaFF3RkVjVDByc0k3RU1GMzRcL1I0ME1YekZZMW8rQ2I1YklSRVBweFVsYTZnVkdDVWlqdWtZY1hVYTczTktSall3QmxZdnpaZVFFaHBORVc2bHZpUlp4b3RFdzYzajFuY3JhajJyQjV4WTBZUndXT2wiLCJtYWMiOiI1YTdlZjE4NTFkYTFjYWU5NzhlZDdkMDc2MzdhMWVkNTQxNDQyYzMyYmQ1MWViZDliNzg2YjdjNmVkMzI5YWY5In0=
eyJpdiI6IndFd0EzVWIwYk5IaUJPMWg4eHZZZ1E9PSIsInZhbHVlIjoiVFZrOVB5WGVFeGFSdldidDRTQ1MrcGQ3RzYxVENPbW5OQVBlaEVMckdCTVdkM3YrR3BGdDdQNWZ6NEZFK3grR3JQbEh1VllPZDhsQTJydldaZ2xXcndaeHJRRmVhbWFZdDZDZG80VjlPRncrelpkdXJoY0pJS2VWa1wvMkdZbzd0U3cxa1wvcDdvVG96SnU1Q1cyUDBUU1FCbGxEV1FvcGFtd0NLYit4SW82N1ZDV0F4bWpZdVoyc0hveThab0JBeEQ0QmRYaHIwMGtrbXJCaStqaUVrNm40VnRtNHRCcXlKV0N2OHFmVm96dzduNTF6OU53QlExMDBKdnBrd0M3R0lOT2dsMitUVUlNNDhBU1doeCtJYmI2WGN6XC9RV3lOdHJYdXFQbFhxODdYWDFZZnlwVlYwbHkyazV3OWV4eFhhVHJvUmFyVytNanNJSjJcL09HaStGbTgrRnFoXC96TTNYdWsxaVM3ckh1Rjhpbkk9IiwibWFjIjoiNjQ1NDQ0MDA5MmNmN2MwNWM4ZjE0MDgwMWEwMDhlYzJkMWVkOGYwZTdkYjRiOGU2ODEzY2UzMTJjYTJhZTY5NyJ9

             “Sao vậy, muốn bị đánh à?”, Diệp Phàm đùa vui nói.

Ads
';
Advertisement