Đường đường là ông chủ công ty khai thác mỏ Tây Sơn, bị Diệp Phàm làm cho xấu hổ đến cúi sầm mặt xuống đất, Diêm Thiết Sơn thấy nhục nhã không tài nào tả nổi.
"Diệp Phàm, mày đừng có ép người quá đáng!"
"Tao bảo mày gọi người tới, không phải bảo mày hét vào mặt tao!"
"Rầm..."
Dứt lời, Diệp Phàm đá một cước vào đầu gối hắn ta.
Một người vóc dáng cường tráng như Diêm Thiết Sơn lại lập tức quỳ xuống một cái "rầm", cảm giác đau nhói truyền đến từ đầu gối, giống như xương chân đã bị gãy nát.
"Gọi nhanh lên, để tao xem mày ngon tới mức nào, lại dám có ý đồ với người thân của tao!", giọng nói Diệp Phàm vô cùng lạnh lẽo, cứ như cái rét lạnh ngày Đông vậy.
Diêm Thiết Sơn vừa xấu hổ vừa giận dữ, đồng thời cũng cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Có gọi thêm một trăm người nữa thì làm được gì, điều quan trọng là nếu đánh không lại Diệp Phàm thì phải làm sao đây?
Dù sao thì hầm mỏ của hắn ta cũng phải có người trông coi, quặng mỏ của hắn ta giá trị mấy tỷ lận đấy, nếu như những người đó đều bị Diệp Phàm đập bầm dập, hầm mỏ sẽ xảy ra hỗn loạn mất, hậu quả sau đó hắn ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Diêm Thiết Sơn suy tính kỹ càng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao thua rồi, tao không gọi ai đến cả!"
"Không gọi hả?"
"Mới có như vậy đã không gọi nữa rồi sao?"
Diệp Phàm tỏ ra thất vọng, anh nâng tay lên.
"Bốp..."
"Đầu voi đuôi chuột, có phải mày xem thường tao không?"
"Nhanh gọi đi, không phải mày xưng là đội bảo hộ quặng mỏ năm trăm sao?"
"Gọi đi, gọi hết đến đây cho tao!"
Đúng là được nước lấn tới, bức người quá đáng mà!
Hắn ta làm quái gì có năm trăm người cơ chứ, nhiều lắm cũng chỉ tầm ba trăm thôi, nhưng mấy cái mỏ lớn vài ki-lô-mét lúc nào cũng phải có người túc trực.
Một khi có chút sơ xuất nào, lập tức sẽ có người đến trộm quặng ngay.
"Bốp..."
Một bạt tai nữa là dán lên mặt, khóe miệng cũng đã ứa máu.
"Nếu mày không gọi người tới, vậy thì dẫn tao đến mỏ quặng của mày đi, tao lại muốn xem xem, người của mày làm gì được tao", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bây giờ, Diêm Thiết Sơn muốn khóc lắm rồi, Diệp Phàm thật sự quá mạnh, hắn ta sao dám dẫn Diệp Phàm đi đâu cơ chứ.
Kiềm nén lại nỗi nhục nhã, Diêm Thiết Sơn cắn răng nói: "Diệp Phàm, tao thua rồi, tao nhận thua rồi, mày muốn bao nhiêu thì cho một con số đi, từ nay trở đi Diêm Thiết Sơn tao và mày nước sông không phạm nước giếng!"
"Tiền?"
"Mày nghĩ tao thiếu tiền sao?"
Cổ tay Diệp Phàm run lên, Long Lân xuất hiện trong tay anh, nhẹ lay động lưỡi dao của nó, ánh sáng phản xạ giống như vảy rồng, vảy này như là có sự sống vậy, vô cùng thần kỳ.
Hai mắt Diêm Thiết Sơn thình lình trợn to, quan sát dao Long Lân gần trong gang tấc, có chút mơ hồ.
Hắn ta cũng là một nhà sưu tầm lành nghề, không thì cũng không vì vật này mà có ý đồ với Diệp Phàm, thậm chí là còn định bắt cóc người thân của anh, ép Diệp Phàm phải làm theo lời của hắn ta.
"Diệp..."
"Hự..."
Hắn ta vừa mở miệng, tay Diệp Phàm liền cử động, Long Lân cắm vào tận gốc bả vai của Diêm Thiết Sơn, kề sát cổ hắn ta.
"A..."
"Tôi xin cậu đừng giết tôi..."
Diêm Thiết Sơn lập tức gào to, dường như hắn ta cảm nhận được cái chết đang cận kề, muốn vùng ra, nhưng lại bị Diệp Phàm giẫm chân giữ chặt đầu gối.
"Mày muốn đụng đến người thân của tao, mày nói xem tao nên làm gì với mày đây?"
Giọng nói lạnh ngắt, mang đậm mùi khát máu!
Toàn thân Diêm Thiết Sơn run lẩy bẩy, hắn ta cảm giác mùi vị cái chết vừa loé lên rồi vụt mất rõ mười mươi.
Bởi vì hắn ta cũng đã từng giết người!
Lúc bắt đầu khai thác mỏ, cũng từng có những mưu kế không mấy sạch sẽ.
"Đừng giết tôi mà, tôi thật sự không có ý định đó, thật sự không có ý định làm hại người thân của cậu..."
Đường đường một người đàn ông như Diêm Thiết Sơn mà lúc này nước mắt nước mũi tèm lem: "Nếu muốn đụng vào người thân của cậu, tôi đã đụng vào từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ đâu, tôi chỉ thích sưu tầm bảo vật thôi, vì biết cậu không muốn bán, tôi mới đành nảy ra kế sách tồi tệ này..."
"Tôi van xin cậu tha cho tôi đi, muốn Diêm Thiết Sơn tôi làm gì cũng được, chỉ cần tha cho tôi một mạng này thôi..."
Vẻ mặt Diệp Phàm giá rét, hừ lạnh nói: "Mày nên cảm thấy may mắn vì mày chưa ra tay, nếu như đã có chuyện xảy ra, thì bây giờ mày chỉ còn là một thi thể mà thôi".
"Tôi chưa làm gì cả, cảm ơn cậu đã tin tôi, tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật...", Diêm Thiết Sơn kêu lên.
"Nói!"
"Tôi biết ai là người đã tìm lính đánh thuê đối phó cậu, tôi có thể nói cho cậu biết".
Diệp Phàm thờ ơ, cho hắn cơ hội mở miệng.
Diêm Thiết Sơn liếc nhìn bả vai đang ứa máu của mình, cầu xin tha thứ: "Tôi sẽ nói cho cậu biết, trước hết cậu có thể..."
"A..."
Hắn ta còn chưa dứt lời, Diệp Phàm đã xoay Long Lân đang cắm trong bả vai hắn ta nửa vòng.
Đau đớn làm cho cả cơ thể hắn ta run lên, dường như sắp bất tỉnh.
"Bây giờ còn dám ra điều kiện nữa à?", Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Diêm Thiết Sơn đau đến mức nước mắt nước mũi đều tuông, hắn ta vội lau đi rồi nói: "Chính là Phan Khôn, người đứng đầu trong những bậc thầy đồ cổ ở Cổ Ngoạn Thành, ông ta là người đã tìm lính đánh thuê nước ngoài đối phó cậu".
"Thế à?"
Diệp Phàm lắc đầu, bàn tay cầm Long Lân lại sắp tăng thêm sức: "Không cần mày nói thì tao cũng đoán được, tin tức này chẳng có ích gì cho tao cả".
"Không, có ích mà!"
Diêm Thiết Sơn điên cuồng hét lên: "Phan Khôn là tên gian manh, vì an toàn của mình đã tạo ra hang ổ ở khắp nơi trong thành phố Cảng, tôi có thể dẫn cậu đi tìm ông ta, không thì xác suất tìm được ông ta rất thấp, một khi ông ta đã đánh hơi được, ông ta sẽ nhanh chóng trốn ra nước ngoài, rồi tiếp tục tìm cách đối phó cậu từ xa..."
Vì mục đích sống sót, Diêm Thiết Sơn không giấu giếm gì cả, khai ra hết toàn bộ.
Chân mày Diệp Phàm nhíu lại rồi giãn ra, anh hỏi: "Làm sao tao biết được mày có lừa tao hay không? Mày nói ông ta thỏ khôn đào ba hang, vậy làm sao mày dẫn tao đi tìm ông ta được?"
Nghe thế, Diêm Thiết Sơn liền biến sắc, hắn ta như đang nghĩ xem có nên nói rõ cho Diệp Phàm biết hay không.
Nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt rét lạnh của Diệp Phàm, hắn ta nghiến răng nói: "Tên này là kẻ trộm mộ, thích cả cược ngọc, sở thích tôi và ông ta khá giống nhau, hầm mỏ của tôi cũng có khi đào ra được vài món ngon, bọn tôi đều làm ăn phi pháp, vì muốn biết được đường đi nước bước của ông ta, tôi đã gài người phụ nữ của tôi bên cạnh ông ta".
Sau khi nghe xong, Diệp Phàm cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vẻ mặt cũng trở nên méo mó.
Tò mò hỏi: "Mày dâng người phụ nữ của mày cho ông ta xài sao?"
Diêm Thiết Sơn lúng túng, nhắm mắt nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, tên này cũng là chuyên gia chơi đồ cổ, trộm mộ, thường hay có những món đồ ngon, dù tôi còn phải quản lý công ty khai thác mỏ Tây Sơn, nhưng vẫn có niềm say mê quá lớn với sưu tầm".
"Quả thật nể mày luôn đó, nói gì thì nói cũng là người phụ nữ của mày, chỉ vì sở thích của mình mà để người phụ nữ của mình làm tuesday, đồ cặn bã!"
"Khụ khụ..."
Diêm Thiết Sơn họ khù khụ, gượng gạo nói: "Cậu đừng hiểu lầm, cô ta cũng không hẳn là người phụ nữ chân chính của tôi, tôi còn chưa chấm mút được gì cả, chúng tôi chỉ làm vì lợi ích đôi bên, hơn nữa Phan Khôn rất thương cô ta, suýt thì đã cưới cô ta rồi".
Lần này Diệp Phàm hoàn toàn cạn lời, bắt đầu nghiêm túc quan sát Diêm Thiết Sơn, nếu là thật thì tên này cũng có chút bản lĩnh đó chứ.
"Diệp Phàm... Diệp đại ca... Rút món đồ chơi này ra trước được không, máu cứ tiếp tục chảy thế này, e rằng mất mạng thật đấy..."
Lúc này, vì mất máu quá nhiều, Diêm Thiết Sơn đã cảm thấy có hơi choáng váng, đưa một tay lên chỉ vào vai, vội nhắc nhở Diệp Phàm.
"Đừng lo, chảy bớt máu cũng tốt cho cơ thể lắm đó..."
Được nước lấn tới, bức người quá đáng!
Sao lại phải ở đây chịu nhục nhã, bị đánh đập thế này!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất