Trên mặt của Lưu Tú Cầm lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay.
Lưu Tú Cầm bị cái tát đột ngột này làm cho choáng váng đầu óc, vẻ mặt khó tin nhìn vào Diệp Phàm, Hàn Tại Dần và mọi người đều sững sờ, ai cũng không ngờ được rằng Diệp Phàm sẽ tát Lưu Tú Cầm.
Cơn đau đớn bỏng rát mặt khiến cho Lưu Tú Cầm nghiến răng: “Cái loại vong ân bội nghĩa này… Mày dám tát vào mặt tao à?”
“Bà vô duyên vô cớ đánh Sương Nhi, một cô gái yếu đuối mà bà cũng có thể đánh thì tại sao tôi lại không thể đánh bà?”
“Bà dám ăn nói linh tinh, sỉ nhục người khác, tại sao tôi lại không thể đánh bà?”
“Mau xin lỗi Sương Nhi đi!”, ánh mắt của Diệp Phàm sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lưu Tú Cầm.
Lưu Tú Cầm hét lên: “Tao không xin lỗi, chắc chắn mày đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi, tao có chết cũng không xin lỗi, tao phải làm mày và Hàn Tuyết ly hôn…”
“Bốp…”
Diệp Phàm không nói gì, lại vung tay cho bà ta một cái bạt tai.
Lưu Tú Cầm rên lên một tiếng, lùi về sau mấy bước, Hàn Tuyết mau chóng lại gần đỡ lấy bà ta, hai bên má bà ta đỏ bừng và sưng tấy lên.
“Mẹ, mẹ hãy mau xin lỗi đi, vốn dĩ mẹ đánh người ta trước là sai rồi!”
Hàn Tuyết đỡ lấy Lưu Tú Cầm: “Đánh người ta rồi còn sỉ nhục nữa, sao mẹ có thể sỉ nhục một cô gái như vậy chứ, xin lỗi cũng không bị thiệt chút nào mà …”
Hàn Tuyết nhẹ nhàng khuyên nhủ bà ta, Lưu Tú Cầm vừa nói đến ly hôn trong lòng cô đã bực dọc, làm gì có người mẹ nào suốt ngày khuyên con gái mình ly hôn chứ.
“Cút đi!”
Hai bên mặt của bà ta sưng vù, Lưu Tú Cầm đẩy Hàn Tuyết ra và gào lên: “Mày cũng là cái loại ăn cháo đá bát ,cùng một giuộc với cái loại khốn nạn như nó, đừng có đụng vào tao…”
Đẩy Hàn Tuyết ra, Lưu Tú Cầm giơ tay hướng về phía mặt của Diệp Phàm, chỉ là vừa mới giương tay ra đã bị Diệp Phàm túm được, anh không hề lưu tình.
Diệp Phàm dùng lực thật mạnh, Lưu Tú Cầm lảo đảo đâm sầm vào khối ngọc, bà ta sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, liền hét lớn.
Cũng may có Hàn Tại Dần đứng ngay bên cạnh khối ngọc, mau chóng đỡ lấy Lưu Tú Cầm, để bà ta không đâm đầu vào đó.
“Bà là mẹ của Hàn Tuyết, cũng là mẹ của tôi, tính cách kiêu ngạo và ác độc không biết lẽ phải, bình thường tôi đã nhịn bà thì không nói làm gì, bà lại còn tự cao tự đại, đến con gái người ta mà bà còn đánh, dám mở miệng ép chúng tôi ly hôn, có ai làm mẹ như bà không?”
“Bà bị tôi đánh ở đây là để bà nhớ cho kĩ, nếu như ra ngoài mà bị người ta đánh, có bị đánh chết cũng không ai thương xót bà đâu!”
Diệp Phàm ăn nói hùng hồn, anh phát hiện anh không thể chịu đựng được Lưu Tú Cầm nữa, nếu không gia đình này sẽ loạn mất.
Lần này nếu như bỏ qua cho bà ta, sau này chị Hạ sẽ không thể làm việc ở đây, sẽ bị Lưu Tú Cầm áp bức cho đến chết.
“Mày…mày đúng là cái loại ăn cháo đá bát, mày dám nguyền rủa tao chết đi…”
Lưu Tú Cầm tức giận run lên, đẩy Hàn Tại Dần ra: “Cái thằng khốn vô ơn bạc nghĩa này vì người ngoài mà đánh cả vợ ông đó, ông mau lại đó đi, đánh nó đi, không nhờ được con gái, mà đến người chồng phế vật như ông cũng không làm gì được, tôi chết đi cho xong…”
Lưu Tú Cầm nổi loạn, Hàn Tại Dần cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao ông ta cũng đang đứng trước mặt người ngoài.
Thế nhưng, ông ta cũng không còn cách nào khác, đành phải nói: “Diệp Phàm, hay là bỏ đi, cậu đã đánh bà ấy hai cái rồi, cậu ra tay còn rất nặng nữa…”
“Cái loại vô dụng, đây không phải chuyện ra tay nặng hay nhẹ, tôi bảo ông đánh nó đi, đánh nó…”
Lưu Tú Cầm gầm lên, ngồi xổm xuống đất, chửi mắng Hàn Tại Dần.
Hàn Tại Dần cũng bất lực nhìn Diệp Phàm, sắc mặt Diệp Phàm vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: “Bố, không cần quan tâm đến bà ấy, sau này hai người dọn khỏi tòa nhà chính, sống ở đây là được, cũng không cần xin lỗi nữa!”
Vừa nói xong, Hàn Tại Dần đã lập tức nóng ruột, ông ta còn đang chuẩn bị mời đám bạn cũ đến chơi để thể hiện mình là người giàu có, nếu như sống trong cái tòa nhà dành cho người giúp việc này thì đúng thật là mất mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất