Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Ôi trời!”  

             “Nói nhiều mà hiểu ít!”, Hàn Phi Phi cảm thấy thật cạn lời. Mặt cô ta tối sầm, trong bụng thầm nghĩ sao năm đó chị mình lại gả cho dạng người thế này chứ.   

             Vừa rồi cô ta cố tình nói giọng chế giễu mà anh ta cũng không hiểu sao? Lại còn nói giọng kiểu nghiêm túc lắm.   

             “Thôi được rồi, lần sau đừng nói kiểu đao to búa lớn như vậy, chỉ biết làm trò cười cho người khác!”, Thu Mộc Trân cũng cảm thấy không vui bèn trừng mắt với Diệp Phong.   

             Giờ còn đỡ, vì ở nhà cậu ruột. Nếu là ở ngoài, có khi hai vợ chồng họ sẽ bị người khác cười nhạo vì lời nói của Diệp Phong mất.   

             Diệp Phong thấy vậy chỉ im lặng không nói gì.   

             Anh nói thật mà họ lại không tin.   

             Được, dù sao ông đây vẫn chưa muốn để lộ thân phận.   

             Mặc dù hiện tại đã có người trong nhà họ Sở biết được hành tung của anh nhưng càng như vậy thì anh càng cảm thấy nên khiêm tốn sẽ tốt hơn.   

             Cây to gió lớn, khi bản thân chưa chắc chắn thì Diệp Phong vẫn chưa muốn để lộ thân phận của mình. Tới khi đó có khi còn gặp nhiều rắc rối hơn nữa.   

             Không ai thích phiền phức, Diệp Phong cũng vậy.   

             Có điều, dù rắc rối có đến thật thì Diệp Phong cũng không sợ.   

             “Phải rồi, anh không sao chứ, Thịnh Thiên không làm khó anh chứ?”  

             Do trước đó Diệp Phong lừa cô nên Thu Mộc Trân định bụng sẽ mặc kệ anh khi anh về nhà. Thế nhưng khi Diệp Phong xuất hiện trước mặt mình thì Thu Mộc Trân lại không giấu nổi sự lo lắng bèn hỏi han anh.   

             Diệp Phong cười, để lộ vẻ xấu xa: “He he, anh biết là em lo lắng cho anh mà”.  

             “Anh biến! Có thể đứng đắn một chút không?”, Thu Mộc Trân đỏ mặt, quát anh với vẻ lạnh lùng.   

             Hàn Phi Phi đứng cạnh cũng lộ vẻ ghét bỏ: “Đừng tự luyến như vậy, chị Thu lại quan tâm tới anh thật sao?”  

             “Không lấy gương ra mà soi lại mình!”  

             “Gia cảnh không ra làm sao, quyền thế cũng chẳng có, lấy cái gì ra mà khiến chị Thu phải quan tâm?”  

             “Chị Thu chẳng qua vì lịch sự, khách sáo mà thôi”.  

             Hàn Phi Phi hừ giọng, sau đó tắt tivi, về phòng ngủ.   

             “Chị Thu, muộn rồi, chị cũng nghỉ sớm đi. Ngày mai còn phải đi chúc thọ bà nội nữa!”  

             “Còn nữa, chị cũng không phải cảm kích quá với Diệp Phong. Anh ta ăn chùa ở chùa đã ba năm rồi. Anh ta giúp chúng ta một lần là điều nên làm thôi”.  

             “Chúng ta không nợ gì anh ta cả”.  

             Lời nói của Hàn Phi Phi rất rõ ràng, đó là không hề tỏ ra cảm kích trước việc anh giúp họ giải vây trước đó.  

             Trước khi về phòng, Hàn Phi Phi còn trịnh trọng cảnh cáo Diệp Phong.   

             “Phải rồi, buổi tối anh đừng có mà lợi dụng chị Thu, sô pha là để cho anh, anh ngủ ở đó đi”.  

             “Có nghe thấy không?”  

             Sau khi nói xong, Hàn Phi Phi bèn mặc đồ ngủ về phòng nghỉ ngơi.   

             Lúc này, chỉ còn lại Diệp Phong và Thu Mộc Trân.   

             Đợi Hàn Phi Phi rời đi, Thu Mộc Trân nhìn Diệp Phong và tiếp tục hỏi: “Nói đi chứ, vừa rồi tôi hỏi mà anh chưa trả lời”.  

             “Rốt cuộc anh thoát ra kiểu gì? Anh đánh người của bọn họ bị thương, còn đánh cả Thịnh Thiên, bọn họ không thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy được”.  

             Diệp Phong ngồi xuống ghế sô pha, tự rót cho mình một cốc nước. Anh cười thản nhiên: “Đúng vậy. Nhưng sau đó cảnh sát tới, trước mặt cảnh sát, họ không dám làm khó anh, anh nhân cơ hội chuồn đi luôn”.  

             Diệp Phong nói rất thản nhiên nhưng Thu Mộc Trân thì có cảm giác gì đó rất kỳ lạ.   

             Cô biết, Diệp Phong nói có vẻ nhẹ nhàng nhưng tình hình lúc đó thực sự vô cùng nguy hiểm.   

             Vì không ai biết cảnh sát có thật sự tới kịp hay không.   

             Nếu tới chậm thì sao?  

             Hậu quả sẽ như thế nào?  

             Thu Mộc Trân không dám tưởng tượng.   

             “Lần sau không được như vậy nữa”, Thu Mộc Trân nhìn Diệp Phong, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu mang vẻ uy nghiêm như ra lệnh.   

             Diệp Phong chỉ cười, sau đó chậm rãi lắc đầu.  

             Thu Mộc Trân thấy vậy thì tức giận.   

             “Diệp Phong, sao anh không biết điều vậy chứ?”  

             “Cứ phải như vậy sao?”  

             “Anh tưởng may mắn luôn vây lấy anh chắc?”  

             “Lần này là do cảnh sát tới kịp thời, nhưng nếu họ không tới hoặc là họ về phe với Thịnh Thiên thì sao?”  

             “Anh đã từng nghĩ tới hậu quả của tình huống đó chưa?”  

             “Nếu anh xảy ra chuyện, anh có biết tôi…”, Thu Mộc Trân nói được một nửa thì dừng lại, rồi tiếp tục: “Anh có biết là mẹ anh sẽ lo lắng như thế nào không?”  

             “Anh như vậy là vô trách nhiệm, không chỉ vô trách nhiệm với sinh mạng của mình mà còn vô trách triệm với mẹ anh, với những người quan tâm anh nữa!”  

             Vì tức giận nên đôi mắt Thu Mộc Trân đỏ au.   

             Mỗi lần nghĩ tới chuyện tối nay, Thu Mộc Trân lại cảm thấy tức giận và hối hận.   

             Nhất là khi Diệp Phong đứng ra bắt Thịnh Thiên phải dừng tay. Thu Mộc Trân đã sợ hết hồn.   

             Cô thật sự đã cho rằng Diệp Phong xong đời rồi.   

             Tôn Vũ Hào thể hiện được vì anh ta có chỗ dựa, có mối quan hệ. Chính vì vậy, Thịnh Thiên mới không dám ra tay với anh ta. Còn Diệp Phong thì khác, anh không có bố, mẹ chỉ là một góa phụ nhà quê, không gia thế, không ai chống lưng, xuất thân bần hàn. Người như vậy, không quyền không thế, Thịnh Thiên chẳng cần kiêng dè, có khả năng còn giết luôn cả anh.   

             Đây cũng là lý do vì sao Thu Mộc Trân tức giận như vậy.  

             May mà lần này Diệp Phong may mắn thoát nạn, nhưng lần sau thì sao?  

             “Diệp Phong, tôi ra lệnh cho anh, không được để xảy ra chuyện như vậy nữa!’, Thu Mộc Trân nói giọng trịnh trọng.   

             Diệp Phong đặt cốc trà xuống, ngửa đầu nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt sắc trước mặt. Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc và lạnh lùng.    

             “Em nghe đây, lần sau còn có tình huống như vậy nữa thì anh vẫn sẽ ra mặt”.  

             “Em là vợ của Diệp Phong, anh nói rồi, không ai có thể khiến em phải chịu uất ức”.  

             “Nếu anh lùi bước thì mới thật sự là vô trách nhiệm”.  

             “Bảo vệ người phụ nữ của mình, là trách nhiệm và phụng sự mà mỗi người đàn ông đều phải làm!”  

             Diệp Phong trầm giọng. Anh nhìn Thu Mộc Trân, đôi mắt ánh lên sự kiên định.   

             Đó là trách nhiệm, là sự đảm đương.   

             Khi nói tới những lời đó, anh bỗng nhớ tới người đàn ông kia.   

             Lẽ ra ông ta phải bảo vệ mẹ và mình. Vậy mà khi mẹ cần được che chở nhất thì ông ta lại co cụm lại.   

             Không bao giờ anh có thể quên được vẻ mặt thê lương cùng đôi mắt tuyệt vọng của mẹ mình khi đó.   

             Anh hận bố anh, hận sự lạnh lùng của gia tộc mình.   

             Khi đó Diệp Phong đã thầm thề rằng, nếu có một ngày, anh có được người phụ nữ mà mình yêu, có được vợ hiền thì chắc chắn anh sẽ không giống người đàn ông yếu đuối kia, khiến cô ấy phải chịu thương tổn.   

             Có lúc có thể lùi.  

             Nhưng có những lúc không thể.   

             Nhìn dáng vẻ kiên định của Diệp Phong,Thu Mộc Trân sững sờ.  

             Không ai biết, tâm trạng của cô là gì.   

             Giống như khi còn trong khách sạn, thấy anh bước ra khi mình gặp nguy nan, Thu Mộc Trân vừa cảm thấy lo lắng lại vừa cảm động.   

             Có cô gái nào mà không hi vọng gặp được người đàn ông có thể che mưa che nắng, đứng ra bảo vệ khi mình gặp khó khăn cơ chứ.   

             Cảm giác được người khác bảo vệ đủ để khiến mọi cô gái cảm động.   

             Lúc này Thu Mộc Trân cũng vậy. Đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ hoe.  

             Hai người không nói gì, chỉ có gió đêm khẽ thổi lướt qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô.   

             Sau một hồi im lặng, Thu Mộc Trân quay người, đi về phòng của mình. Đồng thời Thu Mộc Trân cũng nghe thấy: “Anh cũng đi cùng, vào phòng của tôi”.  

             Hả?  

             Diệp Phong nghe thấy vậy lập tức ngạc nhiên.  

             Đêm hôm khuya khoắt, lại còn ở nhà cậu của cô ấy. Vậy mà Thu Mộc Trân không sợ ảnh hưởng, để mình vào phòng cô ấy sao?  

             Cô ấy định làm gì?  

eyJpdiI6IlNTdGZzYkpoeldFdjdud2R1Y3BUb1E9PSIsInZhbHVlIjoiM3gxUStITVhvaDQwaGUrMFJUeEx0NzlkWGUyQWd3c0pseGdyUmVFeDJ0aXdycFp5QjQ2YzUrVXFPU2tBRzIzbHAxVXBsazdTeE1sT0tMenhxOGtXXC9ialFyMkxqOVR3MWdRcnFZc3NPOXhXMG1KQk9nd3JCd3FySXc0S3ZnXC9nZzhlVU5UZkpkSHd1czg1YW5uYjdNQkh0K201YVJyUjV5VnpJelBVVmJ3NUVMUXg0V1RHZEV3aWtqeUR1aWhcLytWQmlwS244b3VtbHpoanBLbEJIbVA4K291THJ1TVBndlZFMUV2bUt1UFVpQk5UblhjdGl1MlpDZFlUSTlFN1Y3NTF6WmEwNFpcL2dCOW5lRDkrZHhxNUxJXC9ucVlnNHhpSHEwZjVmQlM3MlZ3cDA1UDhuQ2hhS3liVVhqVUVrRTJGZyIsIm1hYyI6IjFhNDA1YWRlYTFkMWY1ZjYxNjk0YmU5NmY3NmQwOGE0OTA0NzM3YzVmYWE2Njc2N2IxNjhiNWI4ODkwMTNkYjAifQ==
eyJpdiI6IkNEQXhNVHk3ZVcrR2xIRElFXC9NTEVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQ3dEQ2RGVNQVh0N253YTJmT2J1UVdvRnFra2JZeUVcL1wvdVYrRE1ySGtERDA4eE43cWlEbDZYaitcLzZqUFwvQ0FiT21BaWljT2U0Qm1FOXVUemRcL3d4K0hqcXNHRDVYclVaRGF5N2N0TStrMXg0eVZvRm5yOUFYV01PdGtpU0hUaCtiRjV0RnFZM2JQUGRXSUUwKzlrNGJrVDhVZFFXcjd0SGJjT2IrbWdLRzNVTEZXWGJRSHFnd1RXT09seEw0U0F6XC85bmFTUThhT0t2MUlKYTY1TThcL25jdnVMRUwxNEhNODVZRFRTSExQTk01WUw4a0tTcGVFZzAyUEgxbE5VVFJIalVwTm0wbXFERGd1dHVHM2RJNFRTUU56ZjdFS3pVTitvdmRKVzZ1WGdjRGhPN3FFZnRIajk3UWRLeXViXC9rVlkiLCJtYWMiOiJmYzBkMTNmNjI2NTc0MjI5NDY1OWQ2OThkNGE3YTM1NzcxMmFmMzRhN2U5YjA0NDYzNzdjODM1NmU1YWVjMjJkIn0=

             Nói vậy, thân thể trong trắng mà mình bảo vệ hơn hai mươi năm qua sắp sửa bị cướp mất rồi sao?

Ads
';
Advertisement