"Cậu chủ Trần Hải Sinh của công ty Cửu Thành tại Cảnh Châu chúc thọ bà chủ Hàn, xin tặng bà cây gậy gỗ trinh nam nạm vàng, chúc bà phúc như Đông Hải!"
.....
"Tổng giám đốc Lưu Chiêu Nhiên của Công thương nghiệp Đông Hoa tại Cảnh Châu chúc thọ bà chủ Hàn, xin tặng bà một cặp vòng mã não màu xanh ngọc, chúc bà sống lâu trăm tuổi!"
.....
"Người thừa kế tập đoàn Lôi Thị tại Cảnh Châu, Lôi Ngạo Đình tặng bà chủ Hàn một bộ đồ uống trà bằng vàng trắng, chúc bà thọ tỷ Nam Sơn!"
Những tiếng cười sảng khoái lập tức vang lên từ bên ngoài cửa.
Chỉ thấy một hàng người, ai nấy ăn mặc đẹp đẽ, mặt mày sáng sủa, tươi cười bước vào bên trong phòng khách.
Những người trước mặt này chỉ khoảng tầm hai mươi tuổi nhưng ai cũng mặc một cây đồ hiệu, nhìn là biết con nhà phú quý giàu sang. Họ tay cầm quà tặng, ngạo nghễ bước vào trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.
"Mẹ nó!"
"Gậy gỗ trinh nam mạ vàng ư?"
"Phải đáng giá bao nhiêu!"
"Mấy chục nghìn tệ sao?"
Đám đông đều hết sức ngạc nhiên, phải biết rằng gỗ trinh nam thượng hạng có giá lên tới mấy triệu tệ một tấn.
"Cả cặp mã não đó cũng hết sảy, hoàn toàn là ngọc quý!"
"Trời ơi, còn cả bộ đồ uống trà kia, không chỉ gia công tinh xảo mà lại còn làm từ vàng trắng!"
"Cái này phải đáng giá mấy trăm ngàn đây?"
"Mẹ ơi, khách của ai thế này?"
Đám người xung quanh đã sôi sùng sục.
Đến bà cụ Hàn khi nghe tới những món quà quý giá này trong lòng cũng vô cùng hoảng hốt.
Hai cha con Hàn Hải trong lòng vô cùng kích động.
Chỉ trong một bữa tiệc mừng thọ mà được tặng những món quà quý như vậy, điều đó không chỉ thể hiện sự giàu có của đám người kia mà còn thể hiện rằng họ vô cùng coi trọng buổi lễ mừng thọ hôm nay.
Thế nhưng, rốt cuộc họ vì ai mà không tiếc tiền chơi lớn như vậy?
Bà cụ Hàn và đám người kia vô cùng kinh ngạc, tên tuổi những người này họ chưa một lần nghe tới. Vậy mà giờ người ta đột nhiên tặng quà lớn như vậy, bà cụ Hàn thật không dám nhận.
"Bà ngoại, bạn bè cháu đến chúc thọ bà đông như vậy mà sao bà không phát biểu đôi lời?"
Vào lúc mọi người còn đang bàng hoàng thì Mặc Văn Hiên nãy giờ vẫn im lặng không nói lại đột nhiên nhổm người đứng dậy.
"Văn... Văn Hiên, những người này đều là khách của cháu sao?", Hàn Hải kinh ngạc hỏi.
Mặc Văn Hiên cười đáp: "Họ còn có thể là khách của ai nữa chứ?"
"Ở đây chỉ có mình nhà họ Mặc mới có được uy quyền như vậy ở Cảnh Châu. Nếu không thì còn ai vào đây được nữa?"
"Trừ phi bác cho rằng những người này đến là vì Diệp Phong?"
Mặc Văn Hiên chắp tay đứng dậy, cười ngạo nghễ. Trong giọng nói trầm trầm của anh ta đầy vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Trong lúc nói những lời đó, Mặc Văn Hiên không hề để ý đến ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng của Hàn Hải và những người khác. Anh ta quay lưng lại, giơ tay về phía Hàn Ngọc, nói: Đi nào vợ, hãy cùng anh đi tiếp đón khách quý".
Mặc Văn Hiên lúc này đang tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, trong lòng vui sướng muốn phát điên.
"Được!"
Hàn Ngọc vẻ mặt cũng vô cùng vui sướng và kênh kiệu. Cô ta xách cái váy dài, đứng lên như một nàng công chúa, nắm lấy tay Mặc Văn Hiên. Hai vợ chồng họ bước ra bên ngoài, đi về phía Lôi Ngạo Đình, Trần Hải Sinh và các khách khứa khác.
Khi nhìn thấy Lôi Ngạo Đình vui vẻ trò chuyện với vợ chồng Mặc Văn Hiên rồi cùng đi về phía bà cụ Hàn, đám họ hàng xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
"Mẹ ơi!"
"Té ra là khách của con rể Hàn Nguyệt?"
"Lợi hại!"
"Công thương nghiệp Đông Hoa đó chính là doanh nghiệp bất động sản lớn nhất Cảnh Châu".
"Công ty Cửu Thành kia cũng đâu phải dạng vừa, là một trong những doanh nghiệp lên sàn chứng khoán sớm nhất Giang Đông, cổ phiếu công ty đó lúc cao giá nhất phải tới hàng trăm tỷ".
"Nhưng khủng nhất vẫn là Lôi Ngạo Đình, con trai ông Lôi. Ông Lôi lại chính là người có máu mặt nhất Cảnh Châu này. Lôi Ngạo Đình vì thế cũng nghiễm nhiên trở thành thái tử của Cảnh Châu này!"
"Thật không ngờ tới, con gái Hàn Nguyệt lại lấy được người chồng giỏi giang như vậy, đến cả thái tử của Cảnh Châu cũng phải xu nịnh!"
"Nhà họ Hàn này bắt được Chân Long rồi!"
"Bà cụ Hàn có được cháu rể thật tốt!"
Hàng xóm láng giềng xung quanh cũng mắt tròn mắt dẹt ngưỡng mộ.
Bà cụ Hàn lúc này cũng kích động đến nỗi đỏ bừng mặt đáp: "Được, được, được rồi ~"
"Văn Hiên đã cho nhà họ Hàn chúng ta nở mày nở mặt ~!"
"Ha ha ha ha ~"
Bà cụ Hàn vô cùng kích động, nói liền một lúc ba chữ 'được'.
Lúc này, Lôi Ngạo Đình và mấy vị khách khác đã theo Mặc Văn Hiên vào trong phòng khách. Sau khi vào phòng khách, thấy bà cụ Hàn, mấy vị khách kia lập tức chào hỏi.
"Bà chủ Hàn, chúng cháu đều là bạn của Văn Hiên".
"Hôm nay hay tin bà của Văn Hiên tổ chức lễ mừng thọ, chúng cháu đặc biệt tới đây chúc thọ bà!"
"Có cháu rể như Văn Hiên, những tháng ngày sau này bà chỉ cần chờ hưởng phúc thôi", Lôi Ngạo Đình cười nói. Anh ta nói khá nhiều nhưng ý tứ thì vẫn chỉ có một.
Đó là bọn họ đến đây là vì Mặc Văn Hiên, nếu không có đứa cháu rể như Mặc Văn Hiên thì mấy người chúng tôi sẽ không tới đây chúc thọ đâu.
Lôi Ngạo Đình nói mấy lời này đương nhiên là để cho Mặc Văn Hiên được phổng mũi.
Bà cụ Hàn mặt đầy vẻ mãn nguyện, vội vã gật đầu đáp: "Đúng vậy, cả đời bà việc phúc đức nhất là có được đứa cháu rể như Văn Hiên ~"
"Văn Hiên chính là niềm tự hào của nhà họ Hàn ~"
Bà cụ Hàn cũng không tiếc lời khen, phản ứng hoàn toàn trái ngược với lúc Thẩm Phi khen Diệp Phong.
Mặc Văn Hiên lúc này đã được tâng lên chín tầng mây, Hàn Ngọc bên cạnh cũng vô cùng kiêu ngạo, đắc ý vì lòng ham hư vinh của cô ta đã được thỏa mãn.
Sau đó, Mặc Văn Hiên bảo Hàn Ngọc giới thiệu những người thân xung quanh với Lôi Ngạo Đình. Hàn Ngọc giới thiệu từng người Hàn Hải, Hàn Hà, chỉ không thèm giới thiệu Diệp Phong và Thu Mộc Trân.
Lúc này, hai vợ chồng Diệp Phong như bị lãng quên vậy. Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt nhưng chỉ có mình Thẩm Phi đang uống trà nói chuyện với họ.
"Mẹ, bố của cậu chủ Lôi chính là ông Lôi, là con rồng của Cảnh Châu. Luận về gia thế, cậu chủ Lôi cao quý hơn cậu chủ phóng đãng nhà họ Thẩm kia bao nhiêu lần. Hôm nay cậu chủ Lôi đích thân đến chúc thọ, mẹ thấy vui lòng rồi chứ?", Hàn Nguyệt lúc này cũng không ngớt lời tán thưởng con rể mình, thậm chí còn nhân cơ hội hạ thấp Thẩm Phi để làm nền cho con rể mình.
"Ha ha ha ~ Đó là điều đương nhiên. Văn Hiên mới là đứa cháu rể mà mẹ tự hào, còn cái thằng ở ngoài kia chỉ là tên phế vật, nhìn mà phát phiền".
Bà cụ Hàn vô cùng hài lòng về Mặc Văn Hiên. Tiệc mừng thọ lần này đúng là Mặc Văn Hiên đã khiến bà ta phổng mũi.
Thái tử của tập đoàn Lôi Thị đến tận đây, vinh dự này ở Giang Hải chẳng mấy người có được.
"Bà ơi, ở đây không đủ ghế. Còn ghế ở đâu nữa không để cháu đi lấy thêm vài cái", người đến quá đông, chỗ ngồi đều đã chật kín. Lúc này, Mặc Văn Hiên bước tới hỏi bà cụ Hàn.
Bà cụ Hàn còn chưa kịp đáp thì Hàn Nguyệt đã cướp lời: "Văn Hiên, con ngồi đó mà nói chuyện với cậu chủ Lôi đi. Mấy việc dơ bẩn thế này sao có thể để con làm được? Cứ để tên ở rể kia làm là được rồi. Dù gì cũng không thể cho nó ăn không ngồi không".
"Đúng, con nói đúng đó", bà cụ Hàn cũng gật đầu, sau đó trừng mắt lên lườm Diệp Phong đang ung dung uống trà ở bên ngoài rồi nói tiếp: "Tên khốn đó chỉ biết ăn không, không nhúng tay vào việc gì cả". Hàn Nguyệt, con đi bảo nó mang ghế ra đây".
Chỉ một lát sau, Hàn Nguyệt đã đi ra sân, nhìn Diệp Phong vẫn đang uống trà nói chuyện kia rồi cười châm chọc: "A, chúng tôi ở trong nhà tiếp khách bận bù đầu, hai vợ chồng cô cậu lại nhàn nhã uống trà tám chuyện thế này".
"Dì", thấy Hàn Nguyệt đi tới, Thu Mộc Trân hơi ngạc nhiên, sau đó lễ phép chào một tiếng.
Hàn Nguyệt chỉ cười lạnh đáp: "Không dì cháu gì cả, mau bảo tên phế vật này xuống nhà kho lấy hai cái ghế lên".
Giọng điệu Hàn Nguyệt kênh kiệu như thể sai bảo kẻ hầu người hạ.
Thu Mộc Trân không nói gì, Diệp Phong thì vẫn cúi đầu thưởng trà. Còn Thẩm Phi ở bên cạnh thì lập tức nhảy dựng lên.
"Hỗn xược!"
"Bà là cái gì mà dám vô lễ với anh Phong? Mụ đàn bà thối này, dám bảo anh Phong đi lấy ghế, làm khổ sai sao?"
"Bà là cái thá gì?"
"Vô lễ với anh Phong? Bà muốn tìm đường chết à?!"
Hàn Nguyệt bị dọa cho sợ hãi, tưởng rằng Thẩm Phi định đánh mình nên mặt bà ta trắng bệch, toàn thân run rẩy suýt thì ngã lăn ra đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất