"Anh có còn là Diệp Phong không vậy?"
Bên ngoài nhà hàng, bên cạnh con đường mòn, Thu Mộc Trân kéo cánh tay Diệp Phong. Trong mắt cô là sự hoảng hốt và nghi ngờ, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Không biết tại sao Thu Mộc Trân đột nhiên cảm thấy Diệp Phong có gì đó thật xa lạ. Anh hoàn toàn không giống người con rể ở rể luôn nhẫn nhục chịu đựng và bị mọi người coi thường trước kia.
Nếu so sánh thì Diệp Phong trước đây giống như một con đom đóm phát ra ánh sáng yếu ớt trên thế giới rộng lớn này, không một ai thèm để ý tới.
Nhưng Diệp Phong hiện tại lại giống một mặt trời rực rỡ, tỏa sáng đến vạn trượng.
Lúc này, Diệp Phong cũng ngẩn người ra. Nhưng rất nhanh sau đó anh lại bật cười.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên. Anh nhìn Thu Mộc Trân, cười nhẹ hỏi: "Nếu không thì sao?"
"Chỉ cần anh còn là chồng em thì anh chính là Diệp Phong".
Diệp Phong vừa nhoẻn miệng cười vừa xoay người lại. Trong vòng vây của Trần Ngạo, Lý Nhị và những người khác, anh bước vào trong nhà hàng.
Ở bên ngoài chỉ còn một cô gái xinh đẹp đang ngẩn người ra như mất hồn.
Bên tai cô lúc này chỉ còn vọng lại tiếng cười nói ban nãy của Diệp Phong.
Một lát sau, Thu Mộc Trân đột nhiên cũng phì cười. Gương mặt xinh đẹp của cô vừa có chút mừng rỡ, vừa có chút thanh thản.
Sau đó, như thể nhớ ra điều gì, Thu Mộc Trân lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Diệp Phong.
"Đồ khốn, đừng có quên chuyến tàu về Vân Châu lúc ba giờ chiều đấy! Hai giờ tôi đứng dưới lầu đợi anh cùng ra ga tàu".
"Nếu anh tới mà chưa thấy tôi tới thì đứng đó đợi tôi. Còn tôi tới mà anh chưa tới thì anh cứ đợi mà xem!!!"
Sau khi gửi tin nhắn đi, Thu Mộc Trân cũng không ở lại đó. Cô quay lại cùng Trần Nam đi dạo trong trung tâm thương mại.
___________
___________
Trong căn phòng cao nhất của nhà hàng Thịnh Thiên.
Ông Lôi, Trần Ngạo và những người khác đã ngồi xuống. Còn Diệp Phong giờ cũng đã yên vị, chễm chệ trên chiếc ghế chủ tọa.
Trước mặt Diệp Phong, Lôi Ngạo Đình đang quỳ dưới đất, đương nhiên là để xin lỗi Diệp Phong về việc hôm trước xảy ra ở nhà họ Hàn.
"Sở... Sở... Sở", Lôi Ngạo Đình lúc này sợ hãi đến ngây ngốc, toàn thân run rẩy quỳ dưới đất. Anh ta há miệng cả nửa ngày cũng chỉ nói được một chữ "Sở".
Lý Nhị đứng bên cạnh thấy cảnh này cũng thấy bực mình. Ông ta tát bốp một cái vào mặt Lôi Ngạo Đình, quát: "Nói năng tử tế, đừng có lắp ba lắp bắp!"
Ông Lôi đứng bên cạnh thấy vậy thì trợn trừng mắt lên.
Trong lòng nghĩ thầm Lý Nhị này thật khốn kiếp, con trai ông đây cũng dám đánh?
Có điều Diệp Phong cũng ở đây, ông Lôi đành nuốt lời này vào trong chứ nào có dám nói ra.
Ngược lại, lúc này Lý Nhị cười đắc ý nhìn ông Lôi nói: "Ông Lôi, ban nãy tôi nghe cậu ta nói lắp thấy bực mình quá. Đứa con trai này tôi giúp ông dạy dỗ một chút không sao chứ?"
"Không sao. Tên nghịch tử không biết sống chết này dám đắc tội với Sở tiên sinh, đánh chết cũng đáng đời", ông Lôi ngoài miệng nói không sao nhưng trong bụng đã chửi tới mấy đời nhà Lý Nhị rồi.
"Được rồi, thấy hai bố con ông đến đây xin lỗi cũng rất thật lòng. Việc xảy ra hôm nay tôi sẽ không tính toán nữa".
"Đưa cậu ta về dạy dỗ tử tế đi, nếu lần sau còn xúc phạm tôi thì tôi tuyệt đối không tha đâu!"
"Ngoài ra, Lôi Ngạo Đình phải không? Sống trên đời thì phải biết khiêm tốn một chút, lịch sự một chút. Cứ làm một người bình tĩnh như tôi đây này. Hơn nữa, phải lương thiện, thường xuyên nở nụ cười".
"Cậu đã hiểu chưa?", Diệp Phong nhìn Lôi Ngạo Đình, hờ hững hỏi.
"Hiểu... Hiểu... Hiểu...", Lôi Ngạo Đình vẫn lắp ba lắp bắp, hai chữ "đã hiểu" cũng không nói rõ ràng rành mạch được.
Lý Nhị ở bên cạnh lại bốp một cái tát Lôi Ngạo Đình. Ông Lôi lúc này tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên đạp cho Lý Nhị một cái.
Tên khốn chơi dơ!
Thích đánh con trai tôi vậy sao?"
"Ông Lôi, bình tĩnh. Sở tiên sinh đã nói rồi, phải làm một người bình tĩnh, một người lương thiện, luôn nở nụ cười trên môi. Ông là người làm cha thì cần biết làm gương", Lý Nhị cười hắc hắc.
"Ông ~ Ông ~", ông Lôi tức đến nỗi suýt tắc thở!
"Được rồi, bình tĩnh lại cả đi, bớt nói vài câu. Giờ nói chuyện chính được chưa?"
"Tới tìm tôi vì việc của Ngô Hạ Vinh phải không?"
Diệp Phong vào thẳng vấn đề luôn, rõ ràng anh không muốn lãng phí thời gian với nhân vật tôm tép như Lôi Ngạo Đình. Anh ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại để nói chuyện chính.
Vừa nói, Diệp Phong vừa định cầm ấm trà lên để tự rót cho mình một chén trà, nhưng ông Lôi đứng bên cạnh thấy vậy liền đạp thằng con mình một cái, mắng nó ngu dốt không hiểu ý, không biết đường rót nước cho Sở tiên sinh. Sau đó giục Lôi Ngạo Đình lập tức tới rót trà cho Diệp Phong.
Lôi Ngạo Đình không dám ho he, làm gì còn sự kiêu ngạo, uy quyền của thiếu gia con nhà giàu lúc trước. Hiện giờ trước mặt Diệp Phong, anh ta chỉ giống như một kẻ hầu người hạ, bưng trà rót nước mà thôi.
Những người khác nghe Diệp Phong nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau. Ai nấy ngượng ngùng cười khổ nói: "Nếu Sở tiên sinh đã thẳng thắn như vậy thì chúng tôi cũng không dám giấu giếm nữa".
"Không giấu gì Sở tiên sinh, lần này mời tiên sinh tới quả thực là vì chuyện của Ngô Hạ Vinh".
"Tiên sinh cũng đã biết hiện tại cả Giang Đông đang náo loạn cả lên vì bè lũ Ngô Hạ Vinh. Để đối phó với hắn ta, trước đây chúng tôi đã dùng một số tiền rất lớn để mời quyền vương Hoắc Đốn từ Đông Nam Á tới. Vốn dĩ chúng tôi rất hi vọng người này có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề".
"Nhưng không ai ngờ, cuối cùng quyền vương đó lại trở thành trò hề".
"Việc tối hôm qua quả thực là do chúng tôi có mắt không tròng nên mới mạo phạm tiên sinh. Hi vọng Sở tiên sinh khoan hồng đại lượng, không chấp những kẻ thiếu hiểu biết như chúng tôi".
Ông Lôi cười phụ họa, nói với vẻ vô cùng áy náy.
Nói đến đây, Trần Ngạo và Lý Nhị cũng không khỏi ngượng ngùng. Trước đó Diệp Phong chủ động đề nghị giúp đỡ, hai người họ không thèm đếm xỉa. Sau cùng đi một vòng tròn, họ lại phải mặt dày tới nhờ Diệp Phong giúp.
Diệp Phong cười đáp: "Tôi nói các người đó, các người tự xưng là sừng sỏ của Giang Đông. Vậy mà ai nấy đều rất ti tiện. Hôm qua tôi chủ động đề nghị giúp đỡ thì các người không vui. Lại phải để tới hôm nay xuống nước tới cầu xin tôi mới chịu? Đây không phải ti tiện thì là gì?"
"Đúng, đúng, đúng, Sở tiên sinh trách phải lắm".
Trước câu mắng của Diệp Phong, Trần Ngạo và đám người kia liên tục gật đầu tán thành, không hề có chút phản đối nào.
Lôi Ngạo Đình đứng bên cạnh bưng trà rót nước, thấy cảnh này thì ngẩn người ra.
Cái người này còn quát mắng được tất cả những ông lớn sừng sỏ này sao?
Còn giàu có, quyền lực hơn cả những người ở đây sao?
Trước đó, Lôi Ngạo Đình không thể ngờ được rằng người cao ngạo, quyền thế như bố mình, hay như vua Giang Đông - Trần Ngạo lại có ngày phải khúm núm cung kính người khác như vậy. Đối phương lại còn là một người nhỏ tuổi hơn, vậy mà tất cả bọn họ đều không dám ho he gì.
Lôi Ngạo Đình rất ít khi ngưỡng mộ người khác. Nhưng lúc này đây, anh ta thực sự ngưỡng mộ Diệp Phong!
Sở tiên sinh, thực sự quá ngầu.
Chẳng thèm để ý tới ánh mắt thán phục của Lôi Ngạo Đình, Diệp Phong nói tiếp.
"Lẽ ra hôm qua các người sỉ nhục tôi như vậy, tôi vốn định sẽ không giúp".
"Nhưng hôm nay thấy các người có thành ý như vậy. Thôi thì bỏ qua, tôi đây sẽ ra tay tương trợ một phen".
"Thời gian, địa điểm, mau nói cho tôi".
"Đến hẹn tôi sẽ tự tới".
Trần Ngạo và Lý Nhị dù gì cũng là người của Diệp Phong nên anh cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Giờ họ đã thành tâm cầu khẩn như vậy, Diệp Phong dĩ nhiên cũng sẽ không làm khó dễ, đồng ý giúp đỡ họ.
Đám người Trần Ngạo vô cùng vui sướng, cảm ơn không ngớt. Sau đó, họ đem bức chiến thư của Ngô Hạ Vinh đưa cho Diệp Phong.
Diệp Phong cúi đầu đọc.
Trên trang giấy dát vàng là những dòng chữ viết bằng mực chu sa đỏ thắm, nét chữ cứng cáp như khí thế của người viết.
"Ngày 15 tháng 8, trên đỉnh Thái Sơn, Ngô Hạ Vinh tôi thách đấu cả Giang Đông!"
Diệp Phong nhìn đi nhìn lại bức thư, sau đó lắc đầu cười nói: "Ngô Hạ Vinh này khẩu khí cũng lớn lắm!"
"Có điều, hắn cũng chỉ được đến vậy mà thôi".
Quyền ấn của hắn, trước đây Diệp Phong cũng đã từng nhìn thấy.
Cả Giang Đông này có thể tạo ra quyền ấn như vậy có lẽ cũng chỉ có mình Ngô Hạ Vinh làm được. Đương nhiên, cả Giang Đông đó đã ngoại trừ Diệp Phong.
"Sở tiên sinh, hay là tiên sinh xem lại đoạn video, tìm hiểu về đối thủ một chút", mấy người Trần Ngạo lúc này cho phát lại đoạn video Ngô Hạ Vinh đánh gục Ngưu Triều Dương.
Mặc dù đoạn video hơi mờ, nhưng sự máu me và tàn nhẫn của nó khiến người ta dù cách cả cái màn hình vẫn cảm thấy rùng mình.
Cuối đoạn video chỉ thấy một bóng người mặc đồ đen đang tung cú đấm.
Bịch ~
Một tiếng động lớn vang lên.
Phản ứng bất ngờ của Diệp Phong khiến cho đám người ông Lôi, Trần Ngạo,... Cũng sợ hãi đến nỗi run rẩy. Bọn họ đều loạt xoạt đứng dậy, mặt trắng bệch hỏi: "Sở... Sở tiên sinh... Tiên sinh sao vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất