Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Thấy mười mấy người bảo vệ lực lưỡng vây lại, mấy người nhà Thu Mộc Doanh đều sợ hãi ra mặt, còn người nhà họ Thu thì càng hoảng loạn hơn. Bọn họ giơ mấy bình rượu ra trước ngực như thể định dùng nó để tự vệ vậy.  

 

 

"Không trả tiền phải không?"  

 

"Hoặc trả tiền, hoặc tôi báo cảnh sát".  

 

"Tóm lại, nếu không trả tiền thì một người cũng không được đi".  

 

Giám đốc Vương rõ ràng đã nổi giận rồi.  

 

Vốn dĩ, giám đốc Vương muốn giải quyết mọi chuyện nhanh gọn, dù gì họ cũng là họ hàng của Diệp Phong. Nhưng ai ngờ đám người này lại ngạo mạn như vậy, đặc biệt là người phụ nữ ban nãy, vô lý gây sự, lăng nhục người khác.  

 

Giám đốc Vương cũng là người có máu mặt, sao có thể bỏ qua chuyện này? Nổi giận cũng là lẽ đương nhiên.  

 

"Văn... Văn Phi, phải làm sao đây?", Vương Xảo Ngọc cũng hoảng loạn, sợ bị đánh.  

 

Người nhà họ Thu mặt cũng trắng bệch, ngoài hoảng hốt ra, họ còn cảm thấy rất mất mặt.  

 

Bởi vì lúc đó có rất nhiều người lấy điện thoại ra quay. Nếu clip lọt ra ngoài thì người nhà họ Thu chẳng phải sáng mai đều thành người nổi tiếng sao?  

 

"Văn Phi, bỏ đi, lấy tiền trả đi", Thu Quang không chịu nổi mất mặt nên mới khuyên Sở Văn Phi trả tiền cho xong.  

 

Nhưng Thu Mộc Doanh vẫn không đồng ý. Cái cô ta tiếc không phải là tiền mà là thể diện.  

 

Vốn hôm nay cô ta muốn khoe khoang chồng mình, nếu bữa ăn này mà mất tiền thì buổi tiệc tối nay còn có nghĩa lý gì nữa?  

 

Cho nên dù bị tát một cái, nhưng cô ta vẫn gân cổ lên quát: "Khốn nạn!"  

 

"Cái thứ ti tiện này, lại còn dám đánh tôi?"  

 

"Ông xong đời rồi!"  

 

"Tổng giám đốc của các người đâu? Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người".  

 

"Ông đợi đó, ngày mai ông sẽ bị đuổi việc!"  

 

Thu Mộc Doanh gầm lên như điên.  

 

Giám đốc Vương nghe vậy thì bật cười đáp: "Muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi? Các người xứng sao?"  

 

"Vẫn câu cũ, các người trả tiền hay để tôi báo cảnh sát!"  

 

Giám đốc Vương cười lạnh, sau đó lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi 110.  

 

"Văn Phi, bỏ đi, thanh toán đi. Nếu như chúng ta bị bắt thì mất mặt không biết giấu vào đâu", đám người Thu Quang lăn lộn thương trường, đều rất cần giữ thể diện.  

 

Sở Văn Phi rõ ràng cũng sợ bị bắt lại. Nếu anh ta bị bắt, bố anh ta chắc chắn sẽ tẩn cho anh ta một trận.  

 

Cuối cùng, Sở Văn Phi cũng đành ngoan ngoãn đi thanh toán.  

 

"Gặp phải loại giám đốc có mắt như mù như ông, Sở tiên sinh tôi quả là đen đủi".  

 

"Có điều ông cứ đợi đấy, tổng giám đốc của các ông biết chuyện thì ông ăn đủ!", Sở Văn Phi sa sầm mặt lại, trợn mắt nhìn giám đốc Vương, sau đó đi thanh toán.  

 

"Nói đi, bao nhiêu tiền!"  

 

"Thực sự nghĩ thiếu gia đây không trả nổi tiền hay sao?"  

 

Sở Văn Phi quát một tiếng, sau đó vứt tấm thẻ ngân hàng lên quầy thanh toán.  

 

"Tiên sinh, tiền phòng, tiền ăn và các loại nước uống, sau khi đã giảm giá thì còn".  

 

"Tổng cộng, 3680000".  

 

Nhìn thấy con số trên hóa đơn, Sở Văn Phi phì cười nói: "A, còn tưởng bao nhiêu tiền mà nhà hàng các ông lại tiếc rẻ như vậy. Chẳng phải có mỗi ba mươi nghìn tệ sao? Trong thẻ này có bốn mươi nghìn tệ, cho các ông cả, quẹt thẻ đi".  

 

Sở Văn Phi nói với vẻ khinh bỉ, ngậm điếu thuốc ra vẻ ta đây.  

 

"Tiên sinh, mời tiên sinh nhìn kỹ. Không phải ba mươi nghìn tệ mà là ba triệu sáu trăm tám mươi nghìn tệ".  

eyJpdiI6Ik5zT2hIdTdSUUduWlg5R214bnY2aXc9PSIsInZhbHVlIjoiTGJPXC9XMUJQTXdSRFJQZmYwdEJ6STg3UUVJTytJTWNYVHBFR0tFXC85QWZBVHI2TEZmdXYwbFRiUHNwamYyazlRIiwibWFjIjoiNzA0Yjk1NDRjMTNhNGUzYzljZDNlYWU3YmQzY2Y1YzdkOTMyODM4YWVjN2ExZTgxMmZhNDI5MzdiMmUxNWFhMyJ9
eyJpdiI6ImhqeGlEZDF3UmZGYlhTaEk2Qk9yQ1E9PSIsInZhbHVlIjoicEphaTNZd1Fkb1dcL2lkOVlwdkhxcmJuRVpsaFlieTNxTkg1RjRkNkFRYVdpUkhDOTNwYnJZWkF2SVZnSW5VNHZnSGZaWHVBWU96U1BJVWNMSVRWM2lnVVwvRWdITVwvM0VcL2s4RVdaemVUUDU3b1RsZzRVYlZnUnRNcDNqeUlcL3JFc3BpRXN3eEtmeDd1WHF3aVlkQ3ZyNGlcL0dUaHhPSERlamFmbjl5cFlFZUdzPSIsIm1hYyI6IjRlOWM0ZjY1M2I4NmI3OTIxN2U3OWZkOTVlNWNhMDIzZjk2MjBjMzEzOGVmN2Q5M2Y2ZWQyNmUwMzY2ZGIwMGMifQ==

Ads
';
Advertisement