Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

 

“Tên rác rưởi, im mồm đi!”  

 

Cả nhà họ Thu đang nổi giận đùng đùng, vừa nghe Diệp Phong nói vậy thì mắng lại ngay.  

 

Chuyện họ ăn cơm không đủ tiền trả bị nói ra thế này quá mất mặt!  

 

“Hừ, thằng nghèo túng như cậu thì đắc ý cái gì?”  

 

“Đợi đến lúc thanh toán, để xem cậu còn cười nổi hay không?”, đám người Khương Hồng cười khẩy.  

 

Vậy là đám người nhà họ Thu cùng chờ vợ chồng Diệp Phong cũng sẽ bẽ mặt như họ. Nhưng thật không ngờ, vợ chồng Diệp Phong còn chẳng nhìn đến quầy thanh toán, đã quay người đi thẳng. Thậm chí giám đốc Vương còn kính cẩn mở cửa và tươi cười tiễn hai vợ chồng họ nữa kìa.  

 

“Chuyện gì thế này?”  

 

“Mấy người mù sao? Không thấy tên rác rưởi nghèo hèn đấy không có tiền trả à?”, Thu Mộc Doanh gắt lên.  

 

Giám đốc Vương cười đáp: “Họ không cần trả tiền”.  

 

Cái gì?  

 

“Các người là một lũ ngốc à?”  

 

“Tại sao lại không để họ trả tiền!”, Thu Mộc Doanh nổi cáu.  

 

Người nhà họ Thu cũng rất tức giận, không thể bình tĩnh được nữa.  

 

Một tên nhà nghèo đến đây ăn cơm, còn không cần thanh toán.  

 

Họ thì lại bị giữ ở đây?  

 

“Giám đốc Từ!”  

 

Trong lúc nhà họ Thu đang nổi cơn phẫn nộ thì Từ Lôi đã từ trên lầu bước xuống. Với sắc vóc quyến rũ và khí chất quý phái, sự xuất hiện của Từ Lôi đã thu hút ánh nhìn của mọi người.  

 

Giám đốc Vương vội vã tiến đến chào hỏi.  

 

Từ Lôi khẽ gật đầu, sau đó rời đi cùng hướng với vợ chồng Diệp Phong.  

 

Vừa nhìn thấy Từ Lôi, đám người Thu Mộc Doanh như nắm được sợi rơm cứu mạng, vội vàng chạy đến: “Chúng tôi là người của tập đoàn Thu Thủy, là tập đoàn sắp có dự án hợp tác với giám đốc Từ đấy ạ. Chúng tôi gặp phải phiền phức, giám đốc Từ có thể nói với giám đốc Vương, cho chúng tôi miễn phí hóa đơn được không ạ?”  

 

Đám người Thu Mộc Doanh, Vương Xảo Ngọc vừa chạy theo vừa xin xỏ, nhưng Từ Lôi còn chẳng buồn ngó ngàng đến họ.  

 

“Thôi thôi, đừng nằm mơ nữa”.  

 

“Các người có tư cách gì mà nói chuyện với giám đốc Từ chứ?”  

 

“Có thanh toán hay không đây?”  

 

“Không trả tiền là tôi báo cảnh sát đấy”, giám đốc Vương không kiên nhẫn nữa, đưa ra tối hậu thư với họ.  

 

Về phần Diệp Phong, anh đã cùng Thu Mộc Trân về nhà, không hề biết cả nhà họ Thu đều bị khách sạn Vân Cảnh giữ lại.  

 

“Mộc Trân à, lâu rồi anh chưa về quê. Ngày mai anh về thăm mẹ một chuyến nhé”, vừa về đến nơi, Diệp Phong đột ngột mở lời với Thu Mộc Trân.  

 

“Khi nào anh quay về?”, Thu Mộc Trân hỏi.  

 

“Chắc là anh sẽ ở lại một thời gian”.  

 

“Ừm”, cô gật đầu, không hỏi thêm nữa.  

 

Quả thật, từ khi làm rể ở nhà cô đến nay, Diệp Phong rất ít khi về nhà thăm mẹ. Nay Diệp Phong đột nhiên muốn về nhà, Thu Mộc Trân cũng không ngăn cản.  

 

Cô chỉ “ừ” một tiếng rồi quay người về phòng ngủ.  

 

Dáng vẻ lãnh đạm như thể mẹ anh chẳng có chút quan hệ gì với cô vậy.  

 

Thấy thế, Diệp Phong chỉ khẽ lắc đầu, thất thểu quay về phòng sách.  

 

“Diệp Phong à, ngày mai tôi đi làm nên phải dậy sớm, anh tự đến nhà ga nhé. Đây là một ít đồ bồi bổ sức khỏe, nhớ đem theo đấy”.  

 

Đúng lúc này, Thu Mộc Trân lại đem theo hai hộp thực phẩm bổ dưỡng từ trong phòng ra và đưa cho Diệp Phong.  

eyJpdiI6IjdQckNzeVhuUmFySXkwY1ppbDRhR2c9PSIsInZhbHVlIjoiQnJvYnErb29IZ2p6REpEOXVITWs0YVBxdTVoTmVlZGFMYlVkRENGcUZEZzdEOHFuTnBnZXhIUUEwYmpSVkQyVCIsIm1hYyI6IjllZGE2YzBmNzJiMzMwNWNkMzBiNmU3M2U3YzFmN2FjMjMyMGNmNDcyYTNjN2U2MjM3M2MxNzViYTBhMGU2YWUifQ==
eyJpdiI6InBOTldERWNcL1dDeGp5Y2dGbWVmYlZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9jVXNZYWdoQnlGc3VyTGJ6Vk1BNjBcL2xWQ250dWNCXC9wK2NnSzZFMTl0NVFyVUR1cWRVWkJBREVtOWpCWG1ZZ0IyeCtzSUJoaGlDWjBBdStrNnpzNXdGYSt2THEwc0h6UzA3a3pXNCsrbjRKZVRcL2RVVWNcL1lJRWp2QWFlOGphQU9HMHlZM1pxVlwvQkRCcUV0bDkxOENjNlwvTysySGFPZkR5UFgyeTR0S2VvUkh2eStSRFlDTk5YTWwwU1JHZlk0ajQ3SkY1UzNsVlVHWndhTWRyekZLZ290dk5ZM1Q4TmhQcTFlb3oybldcL3loS3F2a2dxWlp1XC9HeHhyN3VFdUhWb1dpNkNJZFJIc1haNFVvSDVBTmwyN3pBeE44ZWJCcndmMEhhaE1RTDRyYjBrUU1WMTRmeGphZWIxUWFmYWwwNktrNFhEZFNQN25JWXhxU0NiSUE2U2NpcWJEZkduNVFEK3FEYlNWTTcydE9ETmR2MUZ1ZFBFcXZ5SjRQOFRVXC9hViIsIm1hYyI6ImZmYjJkNDQwYzc0Y2ZlZDY5MTJhMGVmODliMzE0NDhlMzFmZmM5NTI0NzljMDM3YmRjMTY4MmQwOGM4MWU0NzUifQ==

“Ai đưa cho mẹ anh chứ?”, nghe thấy tiếng cười gian manh của Diệp Phong, đôi mắt xinh đẹp của Thu Mộc Trân lập tức trợn trừng nhìn anh. Có lẽ vì xấu hổ nên cô đặt đồ xuống rồi về phòng đóng cửa ngay. 

Ads
';
Advertisement