"Mình thuê một phòng ở biệt thự Đông Giao, nhớ tối đến chỗ mình đấy. Cái đồ đáng ghét này, nghe rõ chưa hả!", Tô Thiến và Thu Mộc Trân là chị em tốt từ nhỏ nên đương nhiên rất quý mến nhau. Nên cho dù Tô Thiến gọi Mộc Trân là đồ đáng ghét thì cô cũng không nổi giận, mà chỉ bất lực cười trừ.
"Cô gái này ở nước ngoài bao năm mà tính cách chẳng thay đổi gì cả".
Thu Mộc Trân mỉm cười, sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục làm việc.
Tối qua cô vừa ký hợp đồng với Hồng Kỳ. Tiền vốn cũng đang dần được chuyển tới, rất nhiều hạng mục cũng đang cần chuẩn bị tiến hành.
Thế nhưng, đến buổi chiều.
Điện thoại của cô đột ngột rung lên, một đống tin nhắn hiện lên".
"Mộc Trân, mau lên, có kịch hay xem rồi!"
"Mau lên mạng!"
"Mau lên mạng đi ~"
"Xem từ khóa hot đi!"
"Ha ha ha ~"
"Nhà họ Thu nổi tiếng rồi?"
Đó là tin nhắn mà mẹ cô - Hàn Lệ gửi tới, Tô Thiến cũng gửi cho cô vài tin, bảo cô lên mạng xem tin tức.
Thu Mộc Trân mặt đầy nghi hoặc, mở mạng ra xem.
Trên bảng xếp hạng từ khóa tìm kiếm hot, đột nhiên một từ khóa đập vào mắt cô.
"Tin lạ động trời!!!"
"Ba triệu sáu trăm tám mươi nghìn tệ! Một gia đình kỳ lạ ở Vân Châu đi ăn nhà hàng, ăn nhiều đến mức bị gô cổ vào đồn cảnh sát!"
.....
Thu Mộc Trân ấn vào xem thì thấy rất nhiều bình luận giễu cợt của cư dân mạng, thậm chí còn có cả ảnh chụp và video.
"Đây chẳng phải khách sạn Vân Cảnh sao?"
"Hả?"
"Bác Cả? Bác Hai?"
Thu Mộc Trân tròn mắt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Xem tới cuối cùng, cô cũng hiểu ra mọi việc.
Đám người này không phải đều là người nhà họ Thu sao?
Té ra là tối qua bọn họ đi ăn ở nhà hàng Vân Cảnh, sau đó không trả nổi hóa đơn nên bị gô cổ vào đồn.
Chẳng trách!
Hôm nay ở công ty chẳng thấy bóng dáng người nhà họ Thu, hóa ra là bị tạm giữ ở đồn.
Vốn dĩ đây là một chuyện rất mất mặt, nhưng Thu Mộc Trân không nhịn được mà phì cười.
Vốn những người này muốn chúc mừng cô thăng chức. Nhưng sau cùng, do mấy người Khương Hồng không có mắt nhìn người, ngang đường lại chuyển sang bợ đỡ người nhà Thu Mộc Doanh.
Giờ thì hay rồi, ăn thì ăn rồi, uống cũng uống rồi. Lại còn bị gô cổ lên đồn.
Thu Mộc Trân đột nhiên muốn nhìn thấy biểu cảm mấy người họ hàng của mình lúc đó, chắc chắn mặt ai nấy xám ngắt như gan lợn.
Trong lúc Thu Mộc Trân còn đang tủm tỉm cười thì Hàn Lệ gọi điện tới, bảo cô mau đến nhà họ Thu, ông nội đang mở cuộc họp gia tộc.
Nhà họ Thu.
Thu Quang, Vương Xảo Ngọc và những người kia giờ đã được thả ra. Ai nấy cúi gằm mặt xuống, mặt mũi xám xịt như bị chó cắn.
Trên ghế chủ tọa, ông cụ Thu mặt cũng đen lại, nhìn đám người bên dưới mà tức đến nỗi run rẩy.
"Phế vật, một lũ phế vật!"
"Vẫn còn có mặt mũi quay về à?"
"Vì các người mà giờ nhà họ Thu nổi tiếng rồi. Không chỉ Vân Châu mà cả Giang Đông, thậm chí cả nước đều biết".
"Chỉ trong có một buổi chiều mà mấy chục người bạn gọi điện hỏi tôi có chuyện gì. Phóng viên của đài Giang Đông cũng muốn tới phỏng vấn, hỏi ăn thế nào mà ăn tài thế?"
"Giờ thì nổi danh toàn quốc rồi, các người hài lòng chưa? Vui chưa?"
"Thỏa mãn được thói ham hư vinh của các người chưa?"
"Có thấy mát mặt lắm không?"
"Ăn hết hơn ba triệu tệ, thế mà vẫn chưa bội thực!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất