Đúng lúc ấy, gió bỗng nổi lên.
Gió đầu thu se lạnh, thổi qua mấy sợi tóc trước trán Diệp Phong và những chiếc lá liễu dưới mái đình.
Vù.
Chỉ trong tích tắc, một Diệp Phong vốn đang điềm nhiên bước đi bỗng giơ bàn tay ra. Hai ngón tay của anh kẹp lấy chiếc lá liễu kia, vận khí rồi vung tay.
Vèo.
Chiếc lá ấy như lưỡi dao, phóng nhanh trong không trung, bay thẳng về Lý Tuyết Kỳ đang ở đằng sau.
Đám người Lý Nhị chỉ nghe thấy tiếng gió “vù vù”.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, chiếc lá liễu chém thẳng vào thanh kiếm gỗ của Lý Tuyết Kỳ.
Rắc.
Thanh kiếm gỗ bị gãy, những mảnh vụn lả tả rơi.
Sau khi chém đứt thanh kiếm gỗ, lực bay của chiếc lá ấy vẫn không hề suy giảm. Trong ánh mắt kinh hãi của Lý Tuyết Kỳ, nó tiếp tục bay “vù” qua tai cô, hướng thẳng về Hình Hà - ông lão mặc Đường trang!
Hình Hà thất kinh, vội vã tránh đi.
Nhưng tốc độ của chiếc lá ấy nhanh như ánh sáng vậy.
Ngay khi Hình Hà nhận ra điều đó thì nó đã lao đến. Trong ánh mắt tuyệt vọng của Hình Hà, chiếc lá đã sượt ngang cổ của ông ta rồi lượn qua.
Một tiếng “coong” vang lên, nó cắm vào cây cột ở ngay đằng sau Hình Hà.
Cắm rất sâu!
“Đây… đây là?”
“Cỏ cây đều có thể biến thành đao kiếm!”
“Vận chân khí vào hoa lá để gây sát thương!”
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi khiến Lý Nhị lập tức biến sắc. Ông ta trợn trừng mắt, gần như phát điên. Bật dậy từ trên ghế, ông ta nhìn chiếc lá cắm sâu hơn ba phân vào cây cột đá, vẻ mặt tái đi vì khiếp sợ!
Ông ta không ngờ, mình lại được tận mắt chứng kiến kỹ thuật siêu đẳng này!
Im lặng.
Không gian rơi vào im lặng đến chết người.
Giờ phút này, cả mái đình đã lặng lẽ như tờ.
Chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ, lá liễu bay bay.
Diệp Phong đã rời đi từ lâu, để lại sau lưng một bầu không khí yên ắng.
Sắc mặt Lý Tuyết Kỳ đã tái nhợt. Cô ta đứng trơ như phỗng, thanh trường kiếm trong tay chỉ còn lại chuôi kiếm trơ trọi.
Đến lúc này, Lý Tuyết Kỳ vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.
Như thể chiếc lá đáng sợ kia vẫn đang bay trước mặt cô ta vậy!
Nghĩ lại còn thấy rùng mình!
Lý Tuyết Kỳ thật không dám tưởng tượng. Nếu khi nãy chiếc lá liễu ấy không chém vào thanh kiếm mà nhắm thẳng vào cô ta, thì kết cục của Lý Tuyết Kỳ sẽ ra sao?
Cô ta vẫn còn rất sợ hãi. Sư phụ Hình Hà của cô ta cũng chẳng khá hơn là bao.
Diệp Phong đã đi xa rồi, nhưng Hình Hà vẫn còn sững sờ đứng tựa vào cột đá, toàn thân run lẩy bẩy.
Chiếc lá khi nãy đã thật sự sượt qua cần cổ ông ta.
Hình Hà dám chắc, chỉ cần chiếc lá liễu ấy bay chệch một phân thôi, thì thứ bị xuyên thủng không phải cột đá, mà sẽ là cổ họng của mình.
Phải, chính lúc ấy, chỉ suýt nữa thôi, ông ta đã bị Diệp Phong dùng lá cắm vào cổ họng rồi!
Nghĩ đến đây, lưng Hình Hà ướt đẫm mồ hôi. Ông ta sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Sắc mặt Hình Hà đã trắng bệch. Ông ta ngồi bệt ở đấy, nghĩ lại vẫn còn run sợ, dáng vẻ uy nghi trước đó đã mất sạch, thái độ cao ngạo ra oai với Diệp Phong cũng chẳng còn.
Một hồi lâu sau đó, Lý Nhị là người đầu tiên hoàn hồn trở lại.
“Ha”.
“Ha ha ha”.
“Sở tiên sinh, quả nhiên là bậc thần thánh”.
“Giang Đông này có Sở tiên sinh thì chẳng khác được thần tiên phù trợ!”
Đứng giữa trang viên, Lý Nhị đã cười đến ngây ngốc.
Sau đó, Lý Nhị xoay người nhìn Hình Hà vẫn đang tái mặt vì hoảng sợ, đoạn nở nụ cười kiêu hãnh: “Sao nào, chủ võ đường Hình Hà?”
“Chuyện chúng tôi để Sở tiên sinh là người áp chót ra trận, ông đã phục chưa?”
“Tôi…”, nghe Lý Nhị nói vậy, Hình Hà chẳng dám phản bác câu nào. Khuôn mặt đỏ bừng, ông ta cảm thấy xấu hổ và mất mặt lắm.
Dĩ nhiên, đòn đẳng cấp vừa rồi của Diệp Phong đã hoàn toàn khuất phục được người được gọi là truyền nhân Thái cực quyền này!
Một lúc lâu sau đó, Hình Hà mới thở dài: “Hình Hà tôi, phục rồi”.
“Là tôi có mắt không tròng, mới gây nên trò hề này”.
Hình Hà cảm thấy bản thân rất thất bại, giọng điệu đầy hổ thẹn.
Trước đó ông ta ra vẻ oai phong trước mặt Diệp Phong là thế. Bây giờ ngẫm lại, quả thật chẳng khác gì trò cười.
Về phần Lý Tuyết Kỳ, cô ta cũng đang cảm thấy mỉa mai thay cho chính mình.
Bây giờ Lý Tuyết Kỳ mới hiểu, tại sao anh trai cô ta lại kính trọng Sở tiên sinh ấy đến vậy.
“Với năng lực mạnh thế này, anh ta đúng là có tư cách nhận được sự kính trọng của các ông lớn ở Giang Đông”.
Diệp Phong hoàn toàn không biết lúc này đám người Lý Nhị đang kinh ngạc nhường nào.
Sau khi phóng chiếc lá ấy, anh đã rời đi ngay lập tức.
Ngày mai, anh phải tham dự cuộc chiến ở Thái Sơn. Anh cũng không biết mình đi chuyến này, bao giờ mới có thể trở về.
Sau khi rời đi, người mà anh không yên tâm nhất chính là Thu Mộc Trân.
Thế nên tối nay, anh đã đặc biệt hẹn giám đốc tập đoàn Hồng Kỳ - Từ Lôi, ra gặp mặt ở bờ hồ Vân Vụ.
Diệp Phong hy vọng trong khoảng thời gian anh không có mặt ở Vân Châu, Từ Lôi sẽ chăm sóc Thu Mộc Trân giúp anh. Đặc biệt là trong vấn đề công việc, cô có thể âm thầm hỗ trợ cho Thu Mộc Trân.
Bấy giờ, Thu Mộc Trân vừa tan ca, đang thu dọn đồ và chuẩn bị về nhà. Đúng lúc này, cô bạn thân Tô Thiến đã gọi điện thoại đến.
“Thiến Thiến à, nếu như cậu lại gọi đến để kể về sự ngưỡng mộ của cậu đối với anh chàng kia thì không cần đâu. Mấy hôm nay mình đã nghe phát chán rồi”, chưa đợi Tô Thiến lên tiếng, Thu Mộc Trân đã rào trước.
Những ngày vừa qua, gần như hôm nào Thu Mộc Trân cũng nhận được điện thoại hoặc tin nhắn từ Tô Thiến. Nội dung chỉ có một, là sự ái mộ và mê mẩn của cô ta đối với người đàn ông thổi kèn harmonica.
Thu Mộc Trân gần như phát điên, cảm thấy cô bạn của mình hết thuốc cứu chữa rồi.
“Hi hi, sao Mộc Trân lại biết mình định nói gì thế?”, Tô Thiến cười khì đáp lại.
“Vãi, cậu còn cười được nữa. Tạm biệt!”, Thu Mộc Trân bực bội toan cúp máy.
“Ấy khoan. Mộc Trân à, còn chuyện khác nữa. Cậu biết tối nay mình vừa gặp ai không? Là gã chồng ở rể của nhà cậu, Diệp Phong đấy!”
“Cậu biết anh ta đang làm gì không? Làm bồi bàn châm trà rót rượu ở nhà hàng”.
“Trước đây cậu còn cho rằng anh ta là nhân vật tầm cỡ nào đấy. Mình đã bảo là cậu nghĩ nhiều rồi. Thế mà cậu không tin. Giờ thì sao nào?”
“Anh ta mà tầm cỡ thật thì chạy đi làm phục vụ làm gì?”
“Cậu mau ly hôn với anh ta đi. Tên nhà quê ấy không xứng với cậu”.
“Trời đã định sẵn cả đời này anh ta chỉ có thể làm một kẻ tầm thường thôi, không có thành tựu gì được đâu”, Tô Thiến vẫn liến thoắng nói tiếp.
Thu Mộc Trân không hề để tâm: “Được rồi, Thiến Thiến. Đừng lừa mình nữa. Diệp Phong đã về quê thăm mẹ rồi. Người ta không ở Vân Châu, làm sao cậu gặp được chứ?”
“Thôi cúp máy đây, mình còn có việc”.
“Mộc Trân!”, Tô Thiến còn định nói thêm gì đó nhưng Thu Mộc Trân đã cúp điện thoại.
“Mẹ nó. Làm ơn mắc oán. Tức chết được”, Tô Thiến tức tối vô cùng.
“Chiếm hết thời gian tương tư của mình”, Tô Thiến bực bội lầm bầm, sau đó lại đến trước cửa sổ, háo hức đợi chờ tiếng kèn harmonica ấy vang lên lần nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất