Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Khốn kiếp!”  

             “Kẻ nhà quê như cậu thì biết cái quái gì chứ?”  

             “Cậu từng uống rượu vang chưa?”  

             “Có biết Lafite là gì không?”  

             “Chắc là chưa xuất ngoại bao giờ đâu nhỉ?”  

             “Một kẻ ếch ngồi đáy giếng như cậu mà cũng dám nói bậy bạ trước mặt cậu Lưu?”  

             “Mẹ nó, cậu lại còn nói đến nhà máy rượu Rothschild cơ đấy?”  

             “Ăn nói vớ vẩn. Cô Trần Nam có bạn trai như cậu, đúng là xui xẻo tám kiếp”.  

             Lưu Gia Vỹ còn chưa lên tiếng thì Vương Vũ đã nổi cơn thịnh nộ.  

             Hắn đen mặt, mắng Diệp Phong xối xả. Nếu không phải vì ngại làm Trần Nam sợ hãi, Vương Vũ đã lao đến đạp tên rác rưởi này rồi.  

             Vương Vũ có thể thăng chức hay không đều trông cả vào Lưu Gia Vỹ. Vậy mà tên quê mùa này dám ở đây gây rối, đương nhiên Vương Vũ rất tức giận!  

             “Không sao đâu, Vương Vũ”.  

             “Để ý đến hạng người này làm gì?”  

             “Xuất thân từ vùng quê, không có kiến thức, ra vẻ hiểu biết và làm chút trò hề cũng là chuyện bình thường thôi”.  

             Cố gắng dằn lại cơn giận, Lưu Gia Vỹ vẫn giữ nguyên vẻ khiêm tốn đầy giả tạo.  

             Đứng trước cô gái mà mình thích, tất nhiên anh ta phải thể hiện mình rộng lượng một chút.  

             Anh ta là người có học mà.  

             Đến tận lúc này, Lưu Gia Vỹ vẫn cho rằng Diệp Phong đang nói nhăng nói cuội.  

             “Vẫn là cậu Lưu đại nhân đại lượng. Vừa nhìn đã biết cậu Lưu là người làm nên nghiệp lớn rồi”.  

             “Người lịch lãm uyên bác như cậu Lưu, cô gái nào gặp được thì phải gả ngay”, Vương Vũ khoa trương nịnh nọt.  

             Lưu Gia Vỹ cũng rất thích nghe mấy lời này, cằm hất lên đầy ngạo mạn.  

             Buổi chiều trôi qua rất nhanh.  

             Trong khoảng thời gian ấy, đã có rất nhiều lần Lưu Gia Vỹ muốn đuổi Diệp Phong đi. Có anh ở đây, bọn họ muốn làm chuyện gì với Trần Nam cũng khó.  

             Nhưng rốt cuộc họ vẫn không được như ý muốn. Diệp Phong vẫn theo sát họ, Trần Nam thì kề kề bên cạnh Diệp Phong, còn nói cười vui vẻ.  

             Trời đã gần tối. Khi đi ngang một nhà hàng, đám người Lưu Gia Vỹ liền sáng rực mắt, bảo mọi người vào đó để ăn một bữa lót dạ.  

             “Nam Nam à, ăn xong thì đi xem tỉ võ với chúng tôi nhé”.  

             “Tối nay ở huyện An Ninh có một đại hội tỉ võ rất nổi tiếng. Có rất nhiều nhân vật tầm cỡ đến đó, người bình thường không thể tham dự đâu”.  

             “Tôi đã phải nhờ bạn mới lấy được vài tấm vé đấy”, Lưu Gia Vỹ nhẹ nhàng nói.  

             “Ôi vãi! Cậu Lưu đỉnh thế!”  

             “Tôi cũng có nghe qua về đại hội này. Nghe bảo Trần Ngạo của Giang Hải, Lý Nhị từ Vân Châu, ông Lôi ở Cảnh Châu, gần như đều xuất hiện cả”.  

             “Các ông lớn hội ngộ. Chà, nếu không có chút tiếng tăm thì không thể nào đến đó được”.  

             “Người bình thường có khi còn chẳng biết đến sự kiện này ấy chứ”, Vương Vũ cảm thán.  

             Thế rồi Vương Vũ nhìn sang đám người Trần Nam: “Cô Trần à, cô nhìn thấy chưa?”  

             “Đây chính là chênh lệch giữa giàu và nghèo đấy”.  

             “Thế giới của dân nhà giàu, không phải là nơi mà người nghèo có thể chạm đến đâu”.  

             “Cũng như đại hội Thái Sơn ngày hôm nay vậy. E là các cô còn chẳng biết về nó ấy chứ”.  

             “Bạn trai cô là kẻ đứng dưới chân núi, chỉ nhìn thấy mảnh đất cỏn con trước mặt. Cậu Lưu đây là người đứng trên đỉnh núi, có thể trông thấy cả trời sao”.  

             “Cậu Lưu, tôi nói vậy có đúng không?”  

             Lưu Gia Vỹ nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu: “Ừ, lời ông nói quả thật không sai”.  

             “Anh bạn họ Diệp đây xuất thân từ miền quê, ngày đêm lo lắng chuyện mưu sinh, suốt đời này chỉ có thể sống an phận như bây giờ thôi”.  

             “Anh chưa từng nhìn thấy rừng Na Uy hay tháp Eiffel ở Anh”.  

             “Lại càng chưa từng trông thấy chim cánh cụt kiếm ăn trên băng Bắc Cực hay cực quang rực rỡ trên bầu trời Nam Cực”.  

             “Đối với anh, có lẽ sông Danein ở châu Âu chỉ tồn tại trong âm nhạc thôi nhỉ?”  

             “Sự lãng mạn ở bờ biển Aegea, hẳn là anh cũng mới nhìn thấy trên ti vi”.  

             “Trước giờ anh đã phải sống ở một xó xỉnh chật hẹp. Cả đời này, chắc cũng chỉ được nhìn thấy hoàng hôn ở một nơi mà thôi”.  

             “Anh Diệp à, thật ra tôi đây cũng thông cảm cho anh lắm”.  

             Lưu Gia Vỹ cười nhạt, trên khuôn mặt điển trai lộ vẻ cao sang hơn người. Dáng vẻ cao cao tại thượng ấy, như thể ánh trăng sáng trên cao đang trông xuống loài đom đóm bé nhỏ.  

             Giọng điệu thì tràn đầy sự khinh thường và thương hại.  

             Lúc này Lưu Gia Vỹ đang vô cùng ngạo mạn, và cảm thấy cực kỳ hài lòng về những lời mà anh ta vừa nói. Không chỉ khéo léo thể hiện kiến thức uyên thâm và phong thái nho nhã của bản thân, anh ta còn thừa dịp này hạ thấp Diệp Phong là kẻ chẳng biết gì.  

             Lưu Gia Vỹ thầm suy đoán, có lẽ Trần Nam đã bị chinh phục bởi lối ăn nói uyên bác và phong thái ưu nhã vừa nãy của anh ta. Hẳn là Trần Nam muốn đá Diệp Phong ra và nhào vào lòng anh ta lắm rồi.  

             Anh ta ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Trần Nam sáng lên vẻ ngương mộ, còn nở một nụ cười đầy khâm phục và mừng vui.  

             Đương lúc Lưu Gia Vỹ đang hưng phấn toan nắm lấy tay Trần Nam và kéo vào lòng mình, thì tiếng cười khe khẽ của Diệp Phong bỗng chốc vang lên.  

             “Hửm?”  

             “Anh cười cái gì?”  

             “Đúng là hết thuốc chữa. Anh không cảm thấy hổ thẹn về sự hèn kém của bản thân, mà còn mặt mũi để cười cơ đấy?”, Lưu Gia Vỹ lập tức chau mày lại. Nụ cười của Diệp Phong khiến anh ta rất bực mình.  

             Anh ta vốn cho rằng Diệp Phong sẽ thấy xấu hổ, mất mặt.  

             Không ngờ tên rác rưởi bất tài này còn ở đấy cười.  

             “Không có gì. Chỉ là cảm thấy vừa rồi cậu Lưu nói rất hay. Nhưng có vài chỗ sai sót, không biết tôi có nên lên tiếng hay không?”, Diệp Phong nở một cười kỳ lạ.  

             Lưu Gia Vỹ lại càng bực bội hơn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”  

             “Thật ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ muốn nói với cậu Lưu rằng, tháp Eiffel ở Paris của Pháp, không phải Anh”.  

             “Ăn nói lung tung! Tôi từng đến tháp Eiffel rồi, chẳng lẽ lại không biết nó nằm ở đâu?”, Lưu Gia Vỹ nổi cáu, bèn quát tháo Vương Vũ, “Vương Vũ, nói cho tên quê mùa này biết, tháp Eiffel ở nước nào?”  

             Đây là lần thứ hai. Lần trước Diệp Phong nói năng xằng bậy, Lưu Gia Vỹ đã nhịn rồi. Nhưng lần này, anh ta đã hoàn toàn nổi giận.  

             “Cậu Lưu đừng tức giận. Để tôi lên mạng tra cứu, dùng giấy trắng mực đen để vả vào mặt tên ngu dốt này!”, thật ra Vương Vũ cũng chẳng biết là nước nào, nhưng không sao, thắc mắc gì thì hỏi Baidu.  

             Chỉ một lát sau, Vương Vũ đã tra xong: “Nhóc con, dỏng tai mà nghe đây. Tháp Eiffel, tọa lạc ở bờ nam sông Seine nước…”  

             Vương Vũ đang đọc thông tin trên trang Bách khoa Baidu, nhưng được nửa câu đã phải sững lại.  

             “Hửm? Câm à? Sao không đọc tiếp đi?”, Lưu Gia Vỹ trừng mắt nhìn Vương Vũ.  

             Hắn giật giật cơ mặt, quay sang nhìn Lưu Gia Vỹ: “Cậu Lưu à, tháp này, hình như đúng là ở… nước Pháp”.  

             Anh ta nghe xong thì mặt mũi sa sầm, giận dữ quát: “Vớ vẩn. Tôi đây đã đến tận nơi, chẳng lẽ lại nhầm?”  

             Trong cơn phẫn nộ, Lưu Gia Vỹ bèn giật điện thoại để tự xem, sau đó sắc mặt tái đi, vẻ huênh hoang khi nãy cũng biến mất.  

             Mẹ nó chứ, đúng là ở Pháp!  

             Khuôn mặt Lưu Gia Vỹ đỏ bừng.  

             Vương Vũ bèn xoa dịu: “Ờm… Cậu Lưu đã đi qua nhiều nước, nhớ nhầm một cái cũng là chuyện bình thường. Chẳng ai hoàn hảo cả. Chút sai sót nhỏ nhặt này đâu thể làm lu mờ hào quang của cậu Lưu. Cô Trần à, cô nói có đúng không?”  

             Trần Nam cười cười gật đầu.  

             Nhưng Diệp Phong lại nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Nhưng cậu Lưu à, tôi vẫn chưa xong mà?”  

             “Thật ra, Bắc Cực không có chim cánh cụt. Chúng ở Nam Cực cơ”.  

             “Còn nữa, sông Danein không hề xuất hiện trong âm nhạc, chỉ có sông Danube”.  

             “Nếu như tôi không nhớ nhầm, thì trên thế giới này cũng chẳng có dòng sông nào tên Danein cả. Châu Âu có sông Danube và sông Rhein mà thôi”.  

             Diệp Phong nhẹ nhàng nói. Ở bên cạnh, tuy đã rất kiềm chế, nhưng rốt cuộc Trần Nam cũng phải cười đến gập cả người. Lý Hiểu Hồng cũng cúi đầu, cố gắng không bật cười thành tiếng.  

             Nghe Diệp Phong nói xong, khuôn mặt Lưu Gia Vỹ đã biến thành màu gan lợn. Anh ta cứ như bị chó cắn vậy, sắc mặt khó coi cực kỳ.  

             Đây là vả mặt ư?  

eyJpdiI6IjNwT0lBOGd5clREbjg2SlJKcTFEMXc9PSIsInZhbHVlIjoiY1U4R0lvRmdWT2QyOE9oTkd0ODRVT3h0ZHg2dWZHbkRwVFJPS1lHSmFnNUprSjhQZjJpaVFRU0JIV3o3SXMrZHpUQWtWd1JJZTZCQlhPWkIrM3gzZFF0TFJsN3NnQVNIOFJwcGFKVU9ybXJFSTNXRnhCSTZLQ1loUVVNWExGNjFoOWVuQlRCNWhQNFlBcFwvVUs0WldcL0hTOXRnNUVFbWlhc1BwNGZFSncxWk9XRjQ3ckhzXC8zK1A2dG1qMCtLTHVTSkhvMHZmNUl1TG84bFdmSG90TXE3UT09IiwibWFjIjoiYWJiYzUwYWIyNDdlZDc5OTAwYjUxNTUxNGMyOWMxMzM4NjU3ODk2NzUyZWE4MGViMjJiMzQwNWU0YmZiOTk4MSJ9
eyJpdiI6IlBTMTk1R0QyQ3lQUGdJY2J2QkNuWEE9PSIsInZhbHVlIjoiUTN1bWUyajlFUHNabE9sbm82a0YyQUNsSFVYcnY3ZGFLT0ZHdDBYOVU4Y3lvVE1cLzVyTURKWWxIa0JIaHFTOExidDMwXC9kaENnVVpHTUVPM2FjS0txOEFtTkkwd1BKUXRrTDFIK1RqR20zNFFRSERkUVhlY3oxS1B3Nk9HSFRxNEJYdkRhZTVhaVIwMjJhS1U5Ym4xT2hIQUZ1WFZIb1dVUGNhMGhBcVZ6ZklWaHRFZzNPTFZwb1cxV2RyRHpaSEpXbnBJV1ZKclFcL0lRUU5ZeWZEMjRcL1J4SlVpZ1wvdnFKNnZKQnZLK3BRRXdsXC9abUFIT2dSdmJQdUdkd2U2WHZMdiIsIm1hYyI6IjQ1MWRlMzI1NGNiN2QxZmNjMGUyYzk4NGIzM2U3MDM3NjkyN2FjODBiZjcwNGFmYjA3MDM3Y2Q1MWY3ZGZkMGYifQ==

             Tức đến mức đỏ bừng mặt, Lưu Gia Vỹ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ads
';
Advertisement