Cô nhân viên Vương Doanh Doanh sững cả người khi chứng kiến cảnh tượng này. Há hốc miệng, cô ta hoảng hốt hỏi: “Cậu… cậu Thẩm có quen biết với anh ta ạ?”
“Nói thừa. Anh Phong có ơn giúp tôi sống lại đấy, bảo là bố mẹ tái sinh của tôi cũng không quá lời đâu. Cô nói xem, thế có tính là quen biết không?”
Nghe vậy, sắc mặt Vương Doanh Doanh lập tức trở nên trắng bệch. Cô ta sợ ngây người, nghĩ bụng “thôi xong rồi”.
Lúc này, Thẩm Phi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Anh Phong đến mua nhẫn cho chị dâu nhỉ”.
“Lần sau nếu muốn mua thì anh Phong cứ nói thẳng với tôi là được. Tôi sẽ đích thân gửi tặng, anh Phong không cần phải đến tận nơi đâu ạ”.
Nói đoạn, Thẩm Phi quay đầu lại, toan lấy nhẫn kim cương cho Diệp Phong. Thấy hộp nhẫn đặt trên quầy, hắn bèn tức giận hỏi: “Ai đóng gói chiếc nhẫn này?”
Vương Doanh Doanh sợ tái mặt, lắp bắp đáp: “Là… là tôi ạ”.
“Đúng là không có mắt nhìn. Anh Phong muốn chọn nhẫn kim cương tặng vợ mà cô lại lấy loại nhỏ thế này à? Cô đang sỉ nhục anh Phong hay sỉ nhục tôi thế? Nhẫn kim cương nhỏ như vậy mà cũng dám lấy ra? Cô xem anh Phong là hạng người gì hả?”
“Loại xoàng xĩnh này thì chỉ có mấy thằng thấp kém nghèo khổ mới mua để dỗ dành đám con gái thôi. Chiếc nhẫn nát này mà cô cũng dám đưa cho anh Phong xem?”
Thẩm Phi lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Hắn thường xuyên giao lưu với giới đá quý, từng nhìn thấy nhẫn kim cương đáng giá hàng trăm triệu. Loại nhẫn chỉ có giá chín trăm chín mươi chín nghìn tệ này quả thật chỉ là nhẫn nát trong mắt hắn.
Đứng gần đó, khuôn mặt Tôn Vũ Hào đã đỏ như móng giò.
Tuy Thẩm Phi đang mắng chửi Vương Doanh Doanh, nhưng cũng chẳng khác gì đang sỉ nhục Tôn Vũ Hào.
Chiếc nhẫn kim cương ấy được anh ta dự định mua tặng Thu Mộc Trân. Nhưng thật không ngờ, qua lời Thẩm Phi, Tôn Vũ Hào đã biến thành kẻ thấp kém nghèo khổ?
Thu Mộc Trân vẫn còn ở đây, những lời của Thẩm Phi khiến Tôn Vũ Hào mất thể diện, mặt mũi cũng đỏ bừng.
Vương Doanh Doanh cũng đang rất hoảng sợ. Nghe Thẩm Phi mắng nhiếc, cô ta bèn lí nhí giải thích: “Không… không phải là đưa cho Phong tiên sinh ạ. Là vị tiên sinh kia mua tặng”.
“Ồ, hóa ra đúng là có thằng nghèo hèn nào đấy mua chiếc nhẫn bé tẹo này để tán gái”, câu nói của Thẩm Phi đã khiến Tôn Vũ Hào tức run người.
“Thôi được rồi, đừng nói nhảm ở đây nữa. Mau lấy bảo vật trấn tiệm của chúng ta ra đây và gửi tặng anh Phong. Một nhân vật tầm cỡ thế này mà các cô không có mắt nhìn gì cả. Sau này tất cả nhớ rõ cho tôi, nhìn thấy anh Phong thì phải cung kính lễ độ. Đừng có đưa mấy thứ chỉ đáng giá vài trăm nghìn này cho anh Phong đấy, mất mặt lắm”.
Những lời dạy dỗ của Thẩm Phi dành cho đám nhân viên như đâm vào tim Tôn Vũ Hào, lúc này anh ta chỉ muốn tìm chỗ mà chui thôi.
“Vâng, vâng ạ”.
Vương Doanh Doanh vội vã đưa chiếc nhẫn gần bốn triệu tệ ấy cho Diệp Phong.
“Thưa cậu Thẩm, vậy chúng… chúng ta có giảm giá ba mươi phần trăm cho Phong tiên sinh không ạ?”, Vương Doanh Doanh thận trọng hỏi. Với kinh nghiệm của cô ta, nếu gặp người quen, Thẩm Phi sẽ giảm giá bán ba mươi phần trăm cho đối phương, dù giá có thấp đến mấy thì họ cũng phải trả tiền.
Nhưng không ngờ, Thẩm Phi vừa nghe xong đã điên tiết mắng mỏ: “Ba mươi cái đầu cô!”
“Giảm giá con khỉ. Đã là món đồ mà anh Phong muốn thì chúng ta sẽ gửi tặng”.
Vẻ hào phóng của Thẩm Phi khiến ai nấy đều run sợ.
Đứng gần đấy, Hàn Phi Phi lập tức há hốc mồm kinh ngạc.
Món đồ này đáng giá bốn triệu tệ đấy?
Gửi tặng?
Trời ơi, tên Diệp Phong này, đúng là oai quá!
Hàn Phi Phi ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên, cô ta nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt khác.
Thấy Vương Doanh Doanh đưa nhẫn cho mình, Diệp Phong chỉ cười khẩy: “Thôi đừng, tôi chỉ là kẻ nghèo hèn tỏ vẻ ta đây mà thôi!”
Giọng điệu của Diệp Phong vô cùng lạnh lùng, còn có vài phần mỉa mai.
Vương Doanh Doanh lập tức sợ tái mặt.
Tất nhiên, Thẩm Phi không phải là kẻ ngốc. Nghe Diệp Phong nói thế, hắn nhíu mày hỏi ngay: “Có chuyện gì đấy? Chẳng lẽ có kẻ xúc phạm anh Phong?”
Vương Doanh Doanh sợ đến nỗi run cả người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất