Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Tiểu Hạo, anh thấy hôm nay nên đến đây thôi”.  

             “Trời cũng tối rồi, hôm khác chúng ta lại gặp”, tiệc rượu ngã ngũ, mấy người Tôn Vũ Hào chuẩn bị ra về.   

             “Ha ha, được ạ”.  

             “Trước khi đi chúng ta cạn chén mừng cho anh Hào, sau này trở thành người kế thừa sản nghiệp bạc tỷ, tiền đồ vô lượng thì đừng quên những người anh em này nhé anh”.  

             Vương Hạo cười ha ha, sau đó nâng ly với mấy người Hàn Phi Phi cùng kính Tôn Vũ Hào. Vương Hạo nịnh nọt cũng rất tới nơi tới chốn.   

             Tôn Vũ Hào cũng giả bộ ngầu lòi, khi nhận lời chúc thì đôi mắt cũng đầy ý vị.   

             Ầm…  

             Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị đạp bung ra.   

             Mấy người đàn ông to cao lực lưỡng xông vào.   

             “Hả?”  

             “Đây…đây là?”  

             Đám người Tôn Vũ Hào sững sờ.   

             Đông người thế này, làm cái quái gì vậy?  

             “Người anh em, các anh vào nhầm phòng rồi thì phải?”, mặc dù sợ hãi nhưng Tôn Vũ Hào vẫn lên tiếng với vẻ thận trọng.   

             “Là anh ta, chính là anh ta!”  

             “Anh Đỗ, chính anh ta vừa rồi đánh em”, mặc kệ lời nói của Tôn Vũ Hào. Lúc này có thêm hai cô gái bước vào, một cô với sắc đẹp diễm lệ chỉ vào Vương Hạo nói bằng giọng cay nghiệt.   

             Vương Hạo nhìn thấy người phụ nữ này thì ớn lạnh.   

             Lần này xong rồi, gây họa thật rồi!  

             Nhưng Vương Hạo cũng là người thông minh, cậu ta giả bộ nghi ngờ: “Cái gì mà đánh cô, cô gái này nhận lầm người rồi, vừa rồi tôi không hề ra ngoài. Hay là tôi tới gần xem cô có nhận lầm người không?”  

             Vương Hạo diễn rất đạt, vừa nói vừa bước ra cửa, đi tới trước mặt cô gái tên là Tiểu Phương.   

             “Phải nó không?”, ông chủ đầu trọc hỏi xác nhận.   

             “Đúng ạ, không sai được, chính là anh ta!”, Tiểu Phương hét lên khi thấy người đàn ông trước mặt.   

             Nhưng nào ngờ, đúng lúc đó, nhân lúc mọi người không để ý, Vương Hạo bèn phóng nhanh xô cô gái ra và điên cuồng chạy ra ngoài.   

             “Mẹ kiếp!”  

             “Bị thằng khốn chơi rồi”.  

             “Thông báo cho khu vực lễ tân, chặn cửa lại”.  

             “Địa bàn của tao, chẳng lẽ lại để mày chạy”, Thịnh Thiên gầm lên.   

             Cả đám người nhanh chóng chạy về phía đại sảnh.   

             Đến bây giờ mấy người Tôn Vũ Hào vẫn ngây người, hoàn toàn không hiểu tình hình.   

             “Anh Vũ Hào, xảy…xảy ra chuyện gì vậy?”, Hàn Phi Phi tái mặt.   

             Tôn Vũ Hào lắc đầu: “Ra ngoài xem sao trước đã”.  

             Dù sao Vương Hạo cũng đi cùng bọn họ, đương nhiên Tôn Vũ Hào không thể bỏ mặc cậu ta.   

             Mấy người Thu Mộc Trân cũng nhanh chóng chạy tới đại sảnh.   

             Lúc này khu vực đại sảnh đã trở nên hỗn loạn vô cùng, Vương Hạo không chạy thoát, bị cả đám giẫm dưới chân, nằm sạp xuống như một con chó.   

             “Ở địa bàn của Thịnh Thiên mà dám gây sự, mày chán sống rồi phải không”.  

             Thịnh Thiên và ông chủ Đỗ ngồi ghế thái sư, vắt chân chéo ngũ, lạnh lùng nhìn Vương Hạo bị cả đám vây đánh, trầm giọng nói.   

             Những thực khách khác nhìn thấy cảnh tượng đó bèn lắc đầu: “Gây sự với Thịnh Thiên, xong phim rồi”.  

             “Anh Vũ Hào, phải làm sao, anh Hạo có bị đánh chết không?”, Hàn Phi Phi thấy cảnh tượng đó thì hết hồn.   

             Tôn Vũ Hào cũng tái mặt. Anh ta không ngờ người đứng trước mặt lại chính là Thịnh Thiên – ông chủ của nhà hàng này.   

             Vương Hạo vừa gào thét vừa kêu ‘anh Hào cứu em’.  

             Tôn Vũ Hào do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng bước ra.   

             Dù gì Vương Hạo cũng đi cùng anh ta, bất luận là về tình lý hay là thể diện thì anh ta đều không thể mặc kệ được.   

             Nếu không sẽ bị Thu Mộc Trân cảm thấy anh ta là một người nhát gan!  

             “Phải chú Thịnh không ạ? Cháu là Tôn Vũ Hào, bố là Tôn Tường, năm ngoài còn ngồi ăn với chú đấy ạ”.  

             Tôn Vũ Hào ngập ngừng, cố nặn ra nụ cười bước tới trước Thịnh Thiên. Thấy Thịnh Thiên không nói gì, Tôn Vũ Hào thầm vui mừng.   

             Xem ra có kịch hay rồi.   

             Thế là Tôn Vũ Hào tiếp tục: “Chú Thịnh, đây là bạn cháu, không biết cậu ấy đắc tội gì với chú? Nếu có, mong chú nể tình bố cháu mà tha cho cậu ấy lần này. Người tình nghĩa như chú Thịnh, cháu và bố đều luôn ghi nhớ”.  

             Nói xong, Tôn Vũ Hào lại nhìn Thịnh Thiên.   

             Lúc này Thịnh Thiên ngồi trên ghế thái sư, châm một điếu thuốc, phả ra một ngụm khói. Ông ta nhìn Tôn Vũ Hào, chau mày: “Người thanh niên, vừa rồi cậu nói gì, nói lại một lần nữa”.  

             Thịnh Thiên nói giọng lạnh lùng, Tôn Vũ Hào chột dạ, cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn nói: “Chú Thịnh, bố cháu là Tôn Tường, năm ngoái từng ngồi uống rượu với chú. Hi vọng chú nể tình mà tha cho bạn cháu lần này”.  

             Thịnh Thiên nghe xong bèn trừng mắt, lạnh lùng quát: “Mẹ kiếp, nói lại lần nữa coi”.  

             Ôi trời!  

             Tôn Vũ Hào khóc thét lên.   

             Anh ta thầm nghĩ mẹ kiếp, có nể mặt hay không thì nói một tiếng, giả bộ không nghe thấy cái mông à?  

             Mặc dù Tôn Vũ Hào thấy sợ nhưng theo lý mà nói bố anh ta cũng quen biết Thịnh Thiên, có mối quen biết đó, vì một nhân vật cắc ké như thế kia thì danh tiếng của bố anh ta vẫn có thể trấn áp được cục diện này.   

             Thế là Tôn Vũ Hào lấy dũng khí nói thêm một lần nữa: “Chú Thịnh, bố cháu là Tôn Tường, hi vọng chú…”  

             Tạch…  

             Tôn Vũ Hào chưa nói xong thì Thịnh Thiên đã vứt điếu thuốc trong tay xuống, đứng dậy, dí mạnh điếu thuốc và gầm lên: “Thằng nhãi vừa nói gì, mẹ kiếp, nói lại lần nữa xem?”  

             “Cháu…cháu…”  

             Tôn Vũ Hào sợ đái ra quần, tất cả mọi người đều bị dọa hết hồn.   

             Tiếng quát của Thịnh Thiên khiến Tôn Vũ Hào run rẩy, cơ thể mềm nhũn.   

             Lần này, anh ta há miệng định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.   

             “Ha ha…”  

             “Giám đốc Thịnh, đừng dọa người khác như vậy chứ”.  

             “Cẩn thận bố cậu ta tìm tới nơi”.  

             Ông chủ Đỗ đứng bên cạnh thấy Tôn Vũ Hạo bị dọa tới ngây người thì bật cười ha hả.   

             Cuối cùng Thịnh Thiên cũng bật cười, sau đó ngồi xuống ghế nhìn Tôn Vũ Hào run rẩy. Ông ta thản nhiên cười nói: “Người thanh niên, có thể sống ảo nhưng trước khi sống ảo thì phải có bản lĩnh đã”.  

             “Một tên cắc ké, lông còn chưa mọc hết, lấy danh nghĩa bố mình ra để chèn ép tôi sao? Còn nể tình? Hôm nay dù đích thân bố cậu đến đây thì có khi ông ta cũng không dám lấy lại thể diện đấy”.  

             Thịnh Thiên cười xùy, sau đó tiếp tục cho người đánh Vương Hạo.   

             “Các…các người có tiền có quyền nhưng không thể ức hiếp người khác như vậy được. Các người không sợ cảnh sát bắt sao?”, Hàn Phi Phi bỗng nhiên lầm bầm.   

             “Phi Phi, đừng nói linh tinh”, Thu Mộc Trân nhéo Hàn Phi Phi.   

             Nhưng rõ ràng đã muộn mất rồi.   

             Ánh mắt Thịnh Thiên đã di chuyển. Thấy Thu Mộc Trân và Hàn Phi Phi đứng bên cạnh, Thịnh Thiên thấy hơi ngạc nhiên.   

             Sau đó ông ta cười lạnh lùng: “Ấy, hai cô nàng này trông được đấy nhỉ”.  

             “Thôi cũng được, hai người đã xót nó như vậy thì tôi cũng tha cho nó một lần”.  

             “Có điều, hai cô gái phải lại đây uống với tôi và ông chủ Đỗ một ly”.  

             Thịnh Thiên cười nham hiểm, sau đó vẫy tay, kêu thuộc hạ đi về phía hai chị em Thu Mộc Trân.   

             “Các…các người định làm gì?”  

             “Tránh xa bọn tôi ra”, Hàn Phi Phi sợ hãi khóc lóc.   

             Thu Mộc Trân tái mắt, kéo Hàn Phi Phi lùi lại phía sau.   

             Nhưng đúng lúc này một bóng hình xuất hiện chặn trước mặt hai người Thu Mộc Trân.   

eyJpdiI6IlpHaE5YakE3ek1zQ2N6STJTdW1EXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkV4c0xMVVgrYkgxSjY1QkREaE9zQnM2WlkxOHpSZkt0SURLWkR2QkFnNFoyQUdsMlhKTURyNjF5Q0I1Vlk3TE5LR2dmZk5zWUpNY3pUajVnS0VUZ2FLdWFwWjd3amQ3dldFWUxFUEczRGtQK0lkZXdpXC9pV08rRUNQWmVsbkllc1dHWEVYTDVUZU9tSXlTcmhOSmZYNFNcL1RoanFJYVNFS2hUNWhYblh0ayszaFgxSmpWTUV5ZDhlQ09HV1N4MjB5bHg1c2JPaWFKVE00TnB4VjQ4bkVkWGt0dUtWY3Z6RWRmNUxJVWhvZFRXNDRVaFZEKytFbzE5dnFuRldReHhcL1ciLCJtYWMiOiJlZDIzNGIwZDdiODExN2M1ZjFhYjQyZTc1NDlkMzQ4OTE1NWNlODg3YTMxYjY0NTk5OWZjMGFjZmI2MDA3YWFkIn0=
eyJpdiI6ImdkUjZkaWd3dzBUaTFabDRudkswMnc9PSIsInZhbHVlIjoidFFtbkpKYmhNSG00SlBVb0N4Nk4weFFtdjcwSnhiRWZDUllRQWZUNlgzUzBjV0kxUk90cG4wc3FpYm5qTTdUd0ZBUWZvMXhRNER5SjlBSjdhMUlXMk1OUVpYTFNJQmI5RGFJVFNtS3l3RWFMaCtXaTNLMkpaMXgzMVpUVEFXd0RQUk92dWErTmtkVXB3TTJ6SVhkeG5YWnBaNktIOWtYZmF1Um5lRkZ1WHhpXC9OTkFNQWZQRCtZdTRRT3NNVktFemNUNXgxckNScStuMDRlam9uZTN6djBIcGpFV1JRZ1R2WDI1YStuTzRwOG9lSStRY2RWM3diSEZZK1RvRE9RYWdUeHk4dENBeUo5SzJlSTlIU0dmXC9IQT09IiwibWFjIjoiNTZiNDUyOWFiYWMzMjYzN2IzYzIzZjM3ZTkxZWFmZWMwZDI3MjJkYzU5N2RhNmY3ODMyMGI4ZjhlMTZjOGI4NyJ9

             Diệp Phong đút hai tay trong túi áo, bước ra, thản nhiên nói với Thịnh Thiên

Ads
';
Advertisement