Thịnh Thiên cười dữ tợn, khuôn mặt trông vô cùng tàn ác.
Đúng lúc này, Thịnh Thiên một tay hút thuốc, tay còn lại vòng qua eo một cô gái ăn mặc hở bạo, ánh mắt khát khao tận hưởng sự tuyệt vọng và sợ hãi của Diệp Phong.
Điều Thịnh Thiên thích nhất chính là cảm giác này. Chứng kiến đối phương bị chà đạp dưới đất, còn ông ta giống như kẻ chiến thắng, chơi đùa những cô gái đẹp nhất, hưởng thụ sự giãy giụa và sợ hãi tới giây cuối cùng của đối thủ.
Thế nhưng Thịnh Thiên đã phải thất vọng.
Vì ông ta không hề cảm nhận được bất kỳ sự hoảng loạn nào toát ra từ Diệp Phong. Lúc này, Diệp Phong trông hết sức điềm tĩnh.
Anh thản nhiên như mặt hồ không gợn sóng, từ đầu tới cuối không hề bị dao động bởi thủ đoạn của Thịnh Thiên.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…”
“Nếu đã vậy thì…”
Khi Thịnh Thiên chuẩn bị hạ lệnh cho thuộc hạ giết Diệp Phong thì đột nhiên…
Cánh cửa nhà hàng đang đóng chặt được đẩy ra.
Gió lạnh bên ngoài ập vào. Một đoàn người mặc đồ Tôn Trung Sơn bước tới.
“Cái thứ đui mù nào vậy?”
“Không thấy anh Thiên đang bận việc à?”
Nhiều người đột ngột xông vào khiến đám đông hết hồn.
Cô gái đang ngả trong lòng Thịnh Thiên lập tức đứng dậy, lao ra khỏi cửa và hét ầm lên.
“Câm miệng!”
“Loại đàn bàn chết tiệt này, ai cũng dám sỉ nhục à?”
Thịnh Thiên lập tức thất kinh khi nhìn thấy người bước vào. Ông ta đứng bật dậy khỏi ghế thái sư, tát cô gái kia ngã ra đất.
Sau đó lật đật chạy tới, giọng điệu cung kính, thái độ khúm núm, cười hòa nhã: “Ông Ngạo, sao ông tới mà không nói một tiếng để tôi kêu thuộc hạ tiếp đón ạ…”
Cái gì?
Ông Ngạo?
Nghe thấy vậy mọi người có mặt đều sững sờ, há mồm trợn mắt.
“Lẽ nào đây chính là Trần Ngạo – ông vua của Giang Đông sao?”
Kẻ chống lưng phía sau của Thịnh Thiên.
Ở Giang Hải ai mà không biết Thịnh Thiên dựa vào Trần Thiên Kiêu.
Mà người đứng sau Trần Thiên Kiêu, một tay chống trời Giang Hải chính là Trần Ngạo – ông lớn của Giang Đông.
“Mẹ ơi!”
“Đến cả Trần Ngạo cũng tới rồi?”
“Xong rồi, cậu nhóc chết chắc rồi!”
“Thần tiên cũng không cứu nổi nữa rồi…”
Trần Ngạo tới giống như một tảng đá lớn rơi xuống biển tạo thành sóng triều khổng lồ, khiến cả nhà hàng chao đảo.
Đó chính là sức ảnh hưởng của những nhân vật tầm cỡ.
Ai nghe tiếng Trần Ngạo cũng như sét đánh ngang tai, vô cùng kinh sợ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì, có người gây sự sao?”
Thấy Thịnh Thiên, người đàn ông Trung niên gật đầu, sau đó để ý thấy sự hỗn loạn trong nhà hàng bèn chau mày hỏi.
Thịnh Thiên vội vàng trả lời: “Ông Ngạo, đúng là có chút rắc rối”.
“Có người tới gây sự, dân có võ, đám đàn em đều bị hắn đánh thương mất vài thằng, nhưng tôi đã khống chế được tình hình rồi”.
Thịnh Thiên vô cùng hoảng sợ. Ông ta sợ đắc tội với Trần Ngạo.
Trần Ngạo bơ ông ta, mà ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phong vẫn đang đứng đó với biểu cảm điềm nhiên.
“Những thứ này đều do cậu làm sao?
Trần Ngạo trầm giọng, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Diệp Phong cười, hỏi ngược lại: “Chứ còn ai nữa?”
Diệp Phong nói với giọng khinh miệt, khiến Trần Ngạo cau mày chặt hơn. Đến cả giọng nói của ông ta cũng trở nên lạnh lẽo như băng: “Được lắm”.
“Người thanh niên, cậu có biết bọn họ là người của ai không?”
“Cậu có biết, nhà hàng Thịnh Thiên là địa bàn của ai không?”
Sắc mặt của Trần Ngạo đã âm trầm tới cực điểm, giọng nói hết sức lạnh lùng.
Còn Diệp Phong vẫn cứ điềm nhiên như không có gì. Anh chỉ lắc đầu khẽ cười: “Biết thì đã làm sao? Đến ông tôi còn chẳng thèm bận tâm huống hồ là đám mèo mả gà đồng này”.
“Láo!”
“Ngông cuồng…”
“Thằng nhóc, ông Ngạo mà cũng dám sỉ nhục sao?”
Diệp Phong vừa dứt lời thì đám người Thịnh Thiên đã đùng đùng nổi giận.
Mọi người xung quanh cũng thầm chửi Diệp Phong ngu ngốc, chán sống.
Vua của Giang Đông mà cũng dám sỉ nhục sao?
Có lẽ cậu ta không biết chữ ‘chết’ được viết thế nào thật rồi.
Rõ ràng Trần Ngạo cũng giận lắm. Ông ta nhìn Diệp Phong, nhả từng từ: “Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”
“Tôi thấy cậu thật sự chán sống rồi!”
Nghe thấy vậy, Diệp Phong lại bật cười, điệu cười lạnh lùng, u ám, và chứa đầy sự tức giận: “Câu này nên để tôi hỏi ông mới đúng”.
“Trần Ngạo, ông có biết, người đứng trước mặt ông là ai không?”
Diệp Phong bước tới trước, giọng điệu tức giận rền vang như sấm.
“Tay không gây dựng cơ đồ, Sở Thiên Phong rồng gầm trời cao”.
“Trần Ngạo, ông đã từng nghe thấy bao giờ chưa?”
Diệp Phong giơ tay lên hô lớn với giọng hào sảng. Đồng thời, anh vung tay, vứt một miếng ngọc bội tới trước mặt Trần Ngạo.
Khoảnh khắc đó, Trần Ngạo như bị sét đánh, cả người đứng trân trân tại chỗ, đồng tử co lại, đôi mắt ông ta nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt: “Cậu…cậu là…Sở….Sở…?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất