Khi ánh nắng xuyên qua cửa số rọi sáng cả căn phòng thì cũng là lúc Kiều Dạ mệt mỏi mở mắt dậy.
Đập vào mắt cô là da thịt màu mật ong rắn canh của một người đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của Phương Tín. Một cơ thể hoàn hảo, tuyệt mỹ và săn chắc... Chợt cô nhận ra chân cô đang gác lên chân anh, tay anh đang khoác ngang hông cô, còn cô thì đang nép mình vào lồng ngực anh.
Quan trọng là cô còn cảm giác rõ ràng trên người bọn họ không mặc gì. Mặt Kiều Dạ bỗng đỏ ửng lên. Cô vừa định rón rén chuồng thì một ánh mắt sáng lạnh nhìn cô chằm chằm.
Cô nhất thời đỏ mặt cứng đờ, cô không nghĩ anh sẽ tỉnh vậy nên không biết làm sao.
“A... Chào anh buổi sáng”
Lời vừa dứt, Kiều Dạ thật muốn vỗ đầu mình vài cái thật mạnh. Vì sao cô lại chào hỏi một người đêm qua đã hành hạ khiến cô đau nhức chứ?
Kiều Dạ vốn tưởng anh sẽ không quan tâm đến cô, không ngờ trên đầu cô đột nhiên vang lên một tiếng: “Ừ”
Kiều Dạ giật mình vội ngẩn đầu lên, thấy Phương Tín vẫn nhắm ngủ, không hề có một sự thay đổi nào... Chẳng lẽ lúc nãy cô bị ảo giác sao? Nhưng cô không biết được, Phương Tín chỉ là không muốn cô bị kinh sợ nên giả vờ ngủ vậy thôi.
Mãi một lúc lâu sau, cô thật sự không chịu nổi, kẽ gỡ tay anh ra để đứng dậy.
Lúc này Phương Tín buông eo Kiều Dạ, lên tiếng: “Dậy sớm vậy?”
“A... a không sớm lắm” Cô thật sự không hiểu Phương Tín mới tỉnh dậy dịu dàng hay do cô bị ảo giác nữa.
“Có mệt không?” Anh bóp nhẹ cằm cô hỏi.
“Không mệt!” Kiều Dạ theo bản năng lắc đầu. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Phương Tín thay đổi liền can đảm sửa lời nói: “Mệt mỏi. Mệt muốn chết”
Nhưng mà Kiều Dạ không ý thức được lời cô nói vừa nãy cho dù có thay đổi lời nói đi chăng nữa cũng không kịp cứu vãn được tình hình.
Phương Tín đã ôm lấy người cô đè xuống giường, môi hôn, lưỡi cuốn tất cả không khí trong khoang miệng của cô. Căn phòng sáng sớm vẫn còn hơi lạnh bỗng chốc nóng bừng lên.
“Đừng... em đau.”
Một giờ sau, Phương Tín mới thật sự buông Kiều Dạ ra. Lúc này cô đã mệt mỏi và đau nhức đến cực điểm. Cô không biết cô đã trải qua bao nhiêu lần cao trào, bao nhiêu lần xin tha....
Phương Tín là quỷ hay sao chứ? Tối hôm qua vận động mạnh mẽ đến tờ mờ sáng, giờ lại hành hạ cô thêm một tiếng nữa. Phương Tín không biết mệt nhưng cô mệt. Rất mệt.
“Không phải lần đầu tiên, sao lại đau?” Phương Tín vuốt mái tóc rối bời của cô.
“Tối qua... tối qua anh.... Tới tận gần sáng. Em... em vẫn chưa khôi phục. Nên là... còn đau.” Kiều Dạ vốn muốn tố cáo hành vi phóng túng của Phương Tín nhưng lời đến miệng lại đỏ mặt thẹn thùng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Kiều Dạ đỏ mặt cúi gằm mặt xuống nên không nhìn thấy ánh mắt ôn nhu dịu dàng của Phương Tín. Ánh mắt này chỉ hiện một thoáng rồi biến mất
như chưa từng có.
Kiều Dạ còn đang suy nghĩ không biết nên nói gì tiếp theo thì Phương
Tín đã bế thốc cô lên.
“A! Anh muốn làm gì?”
“Đi tắm” Phương Tín chỉ phun ra hai chữ.
“Em... em tự mình tắm được mà. Không cần anh giúp đâu” Kiều Dạ nghĩ Phương Tín muốn tắm giúp cô. Nhưng mà như thế không phải càng ngại hơn sao? Hơn nữa, quan hệ của hai người cũng không phải là người yêu
Nhìn thấy Kiều Dạ liều mạng giãy giụa, Phương Tín cũng không làm khó cô. Đặt cô xuống đất trước cửa phòng tắm và xoay người bước đến giường.
Khi chân Kiều Dạ vừa đặt xuống đất, một cảm giác có gì đó chảy từ nơi tư mật khiến cô đỏ mặt không dám nhúc nhích. Rõ ràng tối qua anh nói anh mang bao, vậy cái này là...
Hơn nữa, anh cứ nhìn cô chằm chằm. Kiều Dạ kiềm không được lấy tay che hai nơi nhạy cảm lại, khép nép đi vào phòng tắm.
Nay lúc nắm cửa phòng tắm vừa được vặn, Phương Tín nói: “Lần sau không cho phép che. Có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa thấy không?” Nói rồi anh ngả lưng xuống giường, đưa lưng về phía cô.
Thẹn quá hoá giận, Kiều Dạ bước nhanh vào phòng tắm khoá cửa. Lúc này cô mới thả lỏng cơ thể, thầm mắng Phương Tín: “Anh làm như tôi thích để anh xem cơ thể lắm vậy. Không phải anh ép buộc tôi thì còn lâu!”
Tắm rửa xong, Kiều Dạ đứng trước gương nhìn bản thân. Cả người đầy rẫy những dấu hôn xanh tím. Có điều trên cổ lại không hề có bất cứ dấu vết khả nghi nào.
“Hừm! May là anh còn có lý trí!” Kiều Dạ vuốt ve những dấu hôn, nghĩ
đến cảnh tượng ngày sau của mình, cô không nén khỏi thở dài.
Thôi vậy. Vì mẹ, cô sẽ hy sinh hạnh phúc bản thân vậy. Dù sao giờ cô vẫn còn nhỏ, chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Chỉ sợ sau này không thể kết hôn cùng ai...
nhà.
10 phút sau Phương Tín cùng đi xuống dưới lầu ăn sáng cùng cả
“Hôm nay sao dậy muộn vậy?” Phương Việt đang xem báo ngẩng đầu nhìn con trai cả của mình. Hơn hai mươi năm qua, bất kể nắng hay mưa Phương Tín luôn đúng 7:00 đã xuất hiện dưới nhà dùng bữa sáng. Nhưng hôm nay đã 7:30 Phương Tín mới xuất hiện. Đây thật sự là điều đáng ngạc nhiên.
“Tối hôm qua con ngủ không ngon giấc lắm” Anh nghĩ đến lý do anh xuống muộn, miệng hơi nhếch lên một chút. Nhưng trong nháy mắt sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, ngồi xuống ghế bên phải Phương Việt.
Phương Việt dùng ánh mắt thâm ý nhìn kỹ Phương Tín. Ông không tin lời giải thích của con trai. Nhưng trước mặt bao người cũng không tiện vạch trần.
Con trai cả của ông là người giống ông nhất. Bao nhiêu năm nay đâu phải nó chưa bao giờ mất ngủ. Nhưng vẫn dậy đúng giờ đấy thôi. Vậy nên tuyệt đối không phải lý do này.
“Phương Tín, hôm nay con ăn gì?” Lam Nhã Anh ân cần dịu dàng hỏi Phương Tín.
“Sao cũng được, dì Nhã Anh”
Tuy chưa bao giờ anh gọi Lam Nhã Anh là mẹ, nhưng bà vẫn luôn dịu dàng với anh, xem anh như con ruột của mình. Anh cũng đã trưởng thành, anh hiểu rõ bà làm vậy cũng không phải vì muốn thể hiện cho bố anh xem.
Vậy nên anh cũng chẳng thể hiện bài xích.
Lam Nhã Anh cũng hiểu, Phương Tín không bài xích bà nghĩa là đã đồng
ý bà trở thành nữ chủ nhân căn nhà này. Chẳng qua Phương Tín, Phương Nghĩa và Phương Hoa đã lớn, hai ông bà mới kết hôn. Vậy nên bà cũng chẳng mong tụi nhỏ sẽ sửa miệng gọi bà là mẹ.
“Con bé Kiều Dạ này thiệt tình. Mấy giờ rồi mà chưa xuống nữa” Lam Nhã Anh chuẩn bị đồ ăn sáng cho Phương Tín xong định ngồi xuống thì chợt thấy con gái của bà chưa xuống dùng bữa sáng. Một lát nữa bà phải dạy dỗ lại Kiều Dạ mới được. Nghĩ sao để người lớn chờ một đứa nhỏ chứ.
Allnovel
“Mẹ, con đây” Kiều Dạ vừa xuống lầu đã nghe tiếng càm ràm của mẹ cô, liền lật đật chạy tới.
“Chào chú! Chào anh cả! Chào anh hai!” Kiều Dạ lễ phép khoanh tay chào từng người.
“Kiều Dạ, con quá ốm rồi đó. Con đừng học theo mấy đứa nhỏ khác giảm cân nha. Con cứ ăn nhiều một chút. Con gái, có da có thịt một chút thì mới xinh đẹp. Ốm quá không đẹp nổi đâu.” Phương Việt ôn nhu nhìn Kiều Dạ quan tâm.
Phương Tín liếc nhìn Phương Việt rồi nhìn về phía Kiều Dạ. Tuy hôm nay
cô mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình nhưng hôm qua ôm ấp cô, anh cảm nhận rõ ràng cơ thể cô không có bao nhiêu thịt. Tuy chỗ nào cần lõm thì lõm, chỗ nào cần lồi thì vẫn lồi. Tuy vậy, đúng như Phương Việt nói, cô quá gầy rồi.
Kiều Dạ bị Phương Tín nhìn chăm chăm liền cảm thấy không tự nhiên. Cô cảm giác bản thân đang không quần áo đứng trước anh vậy. Mãi cho đến khi anh đứng dậy chuẩn bị đi làm, cô mới cảm thấy được giải thoát.
“Phương Tín!”
Mắt thấy Phương Tín chuẩn bị xách túi đi làm, Phương Việt lập tức chặn lại nói: “Phương Tín, còn cũng đã lớn tuổi rồi. Nếu có gặp được cô gái nào thích hợp thì cứ dẫn về nhà gặp bố mẹ. Bố mẹ cũng không cần môn đăng hộ đối gì, chỉ cần con thích là được!” Phương Việt cười cười với Phương Tín.
“Ba, việc cưới sinh là chuyện quan trọng, cứ để một thời gian nữa đi!” Phương Tín tìm cớ thoái thác. Kiều Dạ ngồi ăn tủm tỉm cười. Cô không ngờ Phương Tín xưa nay không sợ trời không sợ đất lại sợ bị giục kết hôn.
“Ba không phải giục con, mà là năm nay con đã 28 29 tuổi rồi. Đâu còn nhỏ gì nữa đâu. Tầm này kết hôn là thích hợp nhất”
“Con biết rồi. Con đi làm trước đây!”
Phương Tín cũng không muốn thảo luận quá nhiều về vấn đề này nên lảng tránh bỏ đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh vô tình nhìn thấy Kiều Dạ đang cúi gằm mặt xuống bàn cười trộm anh.
Được lắm! Dám cười trộm anh.
Tối nay anh sẽ cho cô biết thế nào là cười trộm.
Thấy Phương Tín đi rồi, Lam Nhã Anh bước đến ôm cánh tay Phương Việt nói: “Lão chồng à, anh đừng giục Phương Tín. Kết hôn là chuyện đại sự cả đời. Không thể giục được đâu. Càng thúc giục, càng quyết định sai lầm. Anh có muốn Phương Tín phải trả giá vì sự thúc giục của anh không?”
“Em không biết đâu, Phương Tín lớn bằng này tuổi rồi nhưng chưa từng
có bạn gái. Anh thật hoài nghi nó thích đàn ông đấy!” Phương Việt ưu sầu
nhìn Lam Nhã Anh.
“Em không tin đâu, anh đừng lừa em. Phương Tín nhìn cao ráo, đẹp trai lại men như vậy. Sao mà thích đàn ông được chứ” Lam Nhã Anh khiếp sợ phủ
nhận.
Kiều Dạ vừa ăn vừa thầm đồng ý với Lam Nhã Anh.
khiến hai chân cô bủn rủn đâu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất