Phong Tín đi được thật sự là quá nhanh, Kiều Dạ phải vắt chân lên cổ chạy mới có thể đuổi kịp anh.
Những người tham gia tiệc xã giao cùng Phương Tín đầu khiếp sợ. Bởi đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ đi gần bên anh như vậy.
Kiều Dạ sao không thấy ánh mặt bọn họ được chứ. Nhưng cô chỉ đành nhắm mắt đuổi theo sau Phương Tín. Cô xấu hổ nhưng so với sợ Phương Tín thì nỗi sợ lớn hơn.
Đi đến xe oto đang đậu sẵn trước cửa, Phương Tín đuổi tài xế đi, nhét Kiều Dạ vào trong xe và tự mình lái đi.
Phương Tín nhấn chân ga chạy vun vút trên đường khiến tim Kiều Dạ muốn rơi mất. Cô rất sợ, nhưng cũng không dám mở miệng nói sợ. Cô sợ... cô sợ Phương Tín nghĩ không thông lại quăng cô xuống đường mất.
Nháy mắt, Phương Tín dừng lại ở cửa khách sạn Kings.
Vừa nhìn thấy cửa khách sạn, Kiều Dạ đã đánh trống ngực. Cô biết tối nay cô không thể nào thoát được.
“Gọi báo không về!” Phương Tín ra lệnh rồi đưa cho cô tấm thẻ phòng tổng thống.
Hai tay Kiều Dạ run rẩy lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ: “Mẹ ơi, tối nay con ngủ lại bên nhà của Lâm Tuyết. Mẹ đừng đợi của con nhé. Sáng mai con sẽ đi học luôn rồi chiều tối mới về!”
lầu.
Nói chuyện điện thoại xong, Kiều Dạ cầm tấm thẻ phòng đi thẳng lên
Căn phòng tổng thống hôm trước anh đã từng vác cô đến. Còn lần này là cô tự nguyện đi vào.
Căn phòng vẫn y như cũ, khác ở chỗ cô không cần chật vật với cánh cửa mã vân tay nữa. Lần này, cô cũng không còn sợ sệt như vậy nữa.
Sáng nay, khi nghe Phương Tín nói mấy lời như thế, cô đã biết sẽ có ngày hôm nay. Chỉ không ngờ nó đến sớm qua. May là cô có chuẩn bị nội y như Phương Tín yêu cầu. Nếu không... hôm nay cô khó sống nổi.
Nghĩ vậy, cô liền lấy nội y từ trong túi, bước vào phòng tắm.
Phương Tín thấy cô ngoan ngoãn lên phòng, ngoan ngoãn tắm rửa, thay nội y rồi nằm lên giường chờ anh. Anh cũng không muốn nổi giận với
cô.
“Người lúc nãy là ai?” Anh đứng cạnh giường hỏi.
“Bạn... chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Vậy vì sao đi ăn cơm ở nhà hàng?”
“Vì tranh của em được duyệt triển lãm nên là... cậu ấy thông báo và hỗ trợ em” Kiều Dạ thành thật khai báo rõ ràng. Cô không muốn vì hiểu lầm này mà bị hành hạ cả đêm. Dù sao đi nữa cô cũng đã chấp nhận làm tình nhân của anh. Nhẹ nhàng một chút... không phải tốt hơn sao?
“Từ nay về sau, không được đi ăn, đi chơi với bất cứ người đàn ông nào ngoài tôi. Nên nhớ, đến khi nào vẫn là người của tôi, thì không được đi với bất cứ thẳng đàn ông nào.” Phương Tín nắm cằm cô cảnh cáo.
Nghe vậy Kiều Dạ liều mạng gật đầu.
“Chủ động đi!” Phương Tín ngồi xuống giường.
Cô hít một hơi thật sâu. Làm sao cô biết chủ động như thế nào chứ. Từ trước đến nay đều là anh cuốn cô vào vũ điệu của mình. Giờ anh lại bảo cô chủ động, cô biết phải làm sao!!
Nghĩ như vậy nhưng Kiều Dạ vẫn bắt chước anh trước đây, hôn môi một
chút.
Nụ hôn của cô ngô nghê đến mức cô chỉ áp môi mình lên môi anh, chà sát qua lại như gãi ngứa. Tay cô lần mò cởi áo khoác, rồi đến áo sơmi của anh. Nhìn thấy da thịt màu mật ong của anh hiện ra, cô luống cuống không biết nên làm thế nào.
Chỉ mới hôn môi thôi, nhưng cơ thể của cô đã phản ứng mạnh mẽ. Nơi đó đã được anh huấn luyện chuyên nghiệp đến mức chỉ cần một nụ hôn đã có thể chảy mật thủy. Hai nhũ hoa cũng theo đó dựng đứng lên, ẩn hiện bên dưới nội y mỏng manh.
Allnovel
Việc phải chủ động và phản ứng cơ thể khiến cô đỏ mặt ngại ngùng.
Tất cả những biểu hiện đó Phương Tín đều nhìn thấy rõ. Nháy mắt, trời đất đảo lộn.
Một lần nữa anh lại chiếm thế thượng phong.
“Kiều Dạ, nói. Tôi là gì của em?”
“Là.... Anh trai? Á!”
Tiếng “anh trai” vừa dứt. Anh liền một đường đi thẳng vào. Không dạo đầu, không ôm hôn xoa dịu. Dù cơ thể cô có phản ứng thì nó vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận cự vật to lớn kia.
“Nói lại!”
“Là.... Là người tình của em” Kiều Dạ khóc lóc. Thân dưới cô thật sự rất đau. Cô rất muốn đẩy anh ra. Nhưng cô bị anh kiềm chặt, vật trong người không ngừng to lớn thêm làm cô như nghẹn thở.
Dứt lời, cơn mưa nụ hôn rơi xuống đầy mặt, cổ, nhũ hoa. Anh chỉ hôn, chỉ mút mà không hề di chuyển gì. Dần dần, cảm giác ngứa ngáy bên trong ngày càng rõ. Cô càng khao khát anh chuyển động.
“Anh... chuyển động đi!” Kiều Dạngọ nguậy.
“Cầu xin đi!” Phương Tín nghiến răng. Việc cô ngọ nguậy đòi anh chuyển động khiến anh sắp không nhịn được mà đẩy cô vào trầm luân. Nhưng việc hôm nay vẫn làm anh bực tức. Sự ngoan ngoãn của cô vẫn chưa đủ.
“Em... em xin anh....xin anh chuyển động. Xin anh lấp đầy em...” Kiều Dạ xấu hổ. Cô bụm mặt nói những lời vô cùng xấu hổ kia.
Cơ thể đã được anh huấn luyện ba đêm khiến nó như phát điên khi anh đã vào mà không hề di chuyển gì.
“Được! Như ý em”
Dứt lời, Phương Tín nhấc chân Kiều Dạ cao lên để anh dễ dàng chuyển động. Cô phấn khích trước những chuyển động ba sâu một nông của anh.
Không biết vì hôm nay cô tự nguyện làm tất cả, hay vì trái tim cô tiếp nhận anh. Hôm nay cô cảm thấy sung sướng quá. Cô như được bay lên vậy...
Tín.
Ngày hôm sau sáng sớm, người mở mắt đầu tiên chính là Phương
Anh nhìn cô nằm sấp trên người anh ngủ, gương mặt nhỏ nanh xinh đẹp
khiến anh nhìn không muốn dời ánh mắt.
Da thịt cô trắng hồn, khí sắc không tồi. Khuôn mặt nhỏ nanh xinh đẹp khiến Phương Tín không nhịn được đưa tay chạm vào cô.
Cảm xúc thật tốt!
Thấy Kiều Dạ cọ mình muốn tỉnh, Phương Tín lập tức thu tay lại. Thế nhưng nhìn cô nửa ngày cô cũng không tỉnh lại.
Anh biết tối qua mình đã hành hạ cô một đêm mệt mỏi, vậy nên cũng không gọi cô dậy mà để cô ngủ thẳng đến trưa.
May mắn hôm nay Kiều Dạ không có tiết học, bằng không thì đã lần nữa trốn học rồi.
Hôm nay khi Phương Tín còn đang ở phòng sách làm việc thì Phương Việt gõ cửa bước vào.
Phương Tín dùng ánh mắt quái dị nhìn ly cà phê trên tay Phương Việt, anh mở miệng chặn đứng: “Ba, con biết ba muốn nói cái gì. Ba không cần khuyên, cũng không cần diễn”
Anh lớn như vậy, làm việc đêm nhiều năm. Chưa lần nào được Phương Việt mang cà phê đến.
Bỗng dưng đêm nay lại có đại lễ như thế, khẳng định là không tốt.
“Hừ! Nhãi con. Ba vừa mới bước vào, còn chưa kịp nói gì con đã rào trước đón sau rồi!” Phương Việt vừa mới cười một cái còn chưa kịp nói gì thì đã bị câu nói của anh làm cứng người.
Vừa tức giận, vừa buồn cười thắng con, ông đặt mạnh ly cà phê xuống trước mặt Phương Tín nói: “Ba bỗng dưng muốn quan tâm đem cà phê đến cho con, chẳng nhẽ không được? Thiệt không biết tốt xấu”
“Thì rõ ràng là con lo lắng. Biết đâu ba có bỏ thuốc độc trong cà phê của con thì làm sao?” Phương Tín trêu chọc.
Nói xong liền bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
Haizzz, nhiều năm như vậy khó có được một ngày Phương Việt quan
tâm công việc anh bận rộn. Nếu đã vậy thì dù có độc cũng uống. Cơ hội ngàn năm có một cơ mà.
“Hừ! Không đôi co với con. Ba hỏi con này, năm nay con đã gần ba mươi tuổi rồi. Con không định tìm bạn gái thật à? Hay là...?” Phương Việt ngập ngừng.
“Hay là cái gì?”
“Hay là mày thích đàn ông hả con?”
Thích đàn ông?
Nói linh tinh cái gì vậy chứ? Nếu anh thích đàn ông thì mỗi đêm Kiều Dạ đã không phải vất vả khóc lóc cầu xin.
“Ba, sinh lý hay tâm lý của con đều bình thường. Không phải như mấy lời đồn vớ vẩn kia đâu. Chẳng qua con thích sạch sẽ, không thích những kiểu quan hệ linh tinh qua đường kia. Khi nào con tìm được người phụ nữ phù hợp, con sẽ dẫn về” Phương Tín an ủi Phương Việt.
“Vậy con..” Được Phương Tín khẳng định như vậy, Phương Việt cũng có chút yên lòng.
“Ba! Thay vì thúc giục con kết hôn, chi bằng ba đi hỏi Phương Nghĩa xem dạo này nó quen cô bé vị thanh niên nào rồi!”
Bạn gái gì chứ! Thật phiền phức.
Anh cũng đã có Kiều Dạ làm bạn ngủ rồi. Hiện tại không nhất thiết phải suy nghĩ đến chuyện có bạn gái. Hơn nữa, làm gì có cô gái nào vừa thuần khiết, vừa thơm, lại dễ dạy như Kiều Dạ đâu chứ?
“Vị thành niên? Phương Nghĩa dám?” Phương Việt trợn mắt nhìn con trai mình.
“Cái đó con không rõ, ba cứ đi thử xem!”
tránh hậu họa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất