Cao Nhật Nam nghe cũng hiểu lời nói của Lý Nhã Đình có ý gì chứ. Anh chậm rãi quay người lại, đối diện ánh mắt đắc ý kia của ả và nói:
“Em là em, cô ấy là cô ấy. Em không giống cô ấy, và cô ấy cũng không thể nào giống em.”
Lý Nhã Đình như không thể tin nổi vào tai mình, ánh mắt lộ ra chút khó hiểu nhìn anh. Anh biết, thế nên cũng tiếp tục chủ đề:
“Mới đầu, anh cũng xem cô ấy là thế thân của em đấy. Nhưng, biết không, càng về sau, anh càng nhận ra, cô ấy không phải là em. Sự nhiệt tình, chu đáo và cái nét trong sáng, ngây thơ, thuần khiết của cô ấy tựa như một thiên thần, không giống với loại người mưu mô hiểm ác ngoài kia. Từ cái nhìn đầu tiên, anh đã bắt đầu có cảm giác mến mộ cô gái này. Chỉ là, anh vẫn si tâm vọng tưởng, giữ chấp niệm về em nên mới không để ý. Có lẽ đúng thật là anh sai. Anh không nên nhầm lẫn giữa em và cô ấy. Đến hiện tại, phát hiện ra, em chỉ đơn giản là sự cố chấp. Còn cô gái đó, cô ấy mới là người anh thật sự yêu, là người anh nguyện hi sinh để bảo vệ.”
Từng lời nói rõ ràng xuất phát từ nội tâm của anh cứ thế chọt thẳng vào tai Lý Nhã Đình.
“Anh biết cô ta được bao lâu? Cô ta có yêu anh không? Anh đừng quên, Kiều Yến Ly là vợ cũ của Phong. Anh có chắc muốn một người phụ nữ bị chồng bỏ?”
Ba câu hỏi này tột cùng như một vết dao chí mạng đâm thẳng vào đúng điểm yếu của Cao Nhật Nam. Phải rồi. Đây chỉ là anh đơn phương người ta, chứ chắc gì người ta cũng đáp trả lại anh?
“Chồng bỏ thì sao? Anh không quan tâm. Dù thời gian tiếp xúc giữa anh
và cô ấy không nhiều, dù cô ấy hiện tại không yêu anh, nhưng anh tin, sẽ có
một ngày cô ấy nhận ra tình cảm mà anh dành cho cô ấy và chấp nhận
nó."
Cao Nhật Nam khẽ cười, quay lưng đi tiếp. Lời anh nói với Lý Nhã Đình là
thật lòng. Cao Nhật Nam anh có tính kiên trì và nhẫn nại rất cao. Anh đợi Lý
Nhã Đình chừng ấy năm, đến bây giờ mới phát hiện bản thân không thật sự
yêu. Người anh yêu là Kiều Yến Ly. Anh yêu cô, chính là yêu con người cô, yêu
tính cách của cô. Quá khứ của cô không quan trọng. Cái quan trọng, chính là
cô ở thời điểm hiện tại.
Sau khi rời khỏi sàn khiêu vũ, Kiều Yến Ly có hơi chóng mặt nên tìm một
góc khuất, lại ít người để ngồi yên tĩnh một chút.
“Haizz”
Kiều Yến Ly không biết làm gì hơn ngoài khẽ phát ra tiếng thở dài. Hôm
nay đúng là một ngày mệt mỏi, gặp ngay người không muốn gặp nhất ở đây,
còn bị khinh bỉ như thế nữa. Số cô quả thật rất đen đủi a.
“Cô em đi cùng ai đến đây? Nào, uống với anh một ly
Từ đâu có một tên đi vào nơi cô ngồi, chọc ghẹo cô. Cô không thích, cực
không thích bàn tay hắn liên tục sờ soạng trên người cô. Cô đẩy tay hắn
ra:
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi.”
Câu nói của cô hình như vừa chạm đến giới hạn của hắn. Hắn tức giận nắm lấy tóc cô giựt ra:
“Con nhỏ này, còn giả thanh cao với tao sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”
Lời hắn vừa thốt lên xong, một bàn tay khác giật lấy cổ tay hắn. Hắn quát:
“Mày là ai? Lại dám xen vào chuyện của ông đây? Không muốn sống ở cái thành phố này nữa sao?”
Bàn tay đang giữ chặt cổ tay hắn kia bất ngờ bẻ ra sau, khiến hắn không thee không kêu lên thành tiếng.
“Áaaa. Đau.”
Mộ Dung Phong nhếch môi cười khinh bỉ, đôi mắt ngay lập tức tia qua cô gái hiện hữu bên cạnh. Giọng lạnh như tảng băng ngàn năm cất lên:
“Ninh thiếu gia hình như không có việc gì làm nữa phải không? Ở nơi công cộng, lại đi ức hiếp một cô gái? Không sợ người ta cười cho sao?”
Ninh Tri Tuân lúc này mới nhận ra khuôn mặt điển trai của Mộ Dung Phong, đôi chân run lẩy bẩy, giọng tha thiết cầu xin:
“Phong thiếu, anh tha cho tôi. Tôi không biết đây là người phụ nữ của ngài. Nếu biết, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đụng đến.”
Ninh Tri Tuân là con trai của Ninh Tri Hào - chủ tịch của một công ty chuyên về lĩnh vực kim cương và đá quý. Ninh thị cũng xem như có đôi chút tiếng tăm ở cái thành phố này nên con trai hắn mới hống hách, ngạo mạn, không xem ai ra gì như vậy. Tuy nhiên, so với Mộ Dung thị, Ninh thị còn kém xa rất nhiều. Chỉ cần Mộ Dung Phong búng tay một cái, Ninh thị có khả năng sụp đổ. Đó là lý do vì sao Ninh Tri Tuân lại sợ Mộ Dung Phong đến vậy. Lỡ như
vì chuyện này khiến Mộ Dung Phong không vui, hắn làm Ninh thị phá sản thì
cha hắn còn không băm thây hắn ra hay sao?
Về phía, Kiều Yến Ly, bốn chữ “phụ nữ của ngài” như đánh vào nội tâm
phải cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất