Lý Nhã Đình sau khi hay tin Kiều Yến Ly được người khác cứu, mà người cứu cô này không ai khác chính là Mộ Dung Phong, cô ta tức lắm. Lúc mới đầu, Lý Nhã Đình dự định hù dọa Kiều Yến Ly một chút thôi, ngờ đâu Mộ Dung Phong lại chạy đến cứu. Ả không tức làm sao được?
Mặt khác, dù tức tối nhưng cô ả cũng chẳng biết làm như thế nào, chỉ đành trút hết mọi sự giận dữ lên người giúp việc ở trong biệt thự mà thôi. "Nóng quá!!! Trà này là do ai pha đây?"
Lý Nhã Đình bỗng dưng quát lên, đem tách trà trên tay đập vỡ xuống sàn nhà. Tiếng quát lớn làm người giúp việc giật mình. Họ dừng mọi động tác và trạng thái làm việc lại, chuyển tầm nhìn sang phía sofa - nơi Lý Nhã Đình đang ngồi mà không dám hó hé gì nửa lời.
"Thiếu phu nhân, trà này là do tôi pha." Một cô gái trong đám hạ nhân run sợ bước ra.
"Pha trà nóng như vậy, cô là muốn tôi bị trà làm bỏng chết có phải hay không?"
"Thiếu phu nhân, lúc nãy tôi đã thử đo nhiệt độ trong tách trà rồi, rõ ràng đâu có nóng lắm đâu?" - Cô gái đó cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn
lên.
Lý Nhã Đình bị một câu "chất vấn" này của nữ hầu làm cho phát hỏa càng thêm phát hỏa. Cô ta lúc này mới đứng dậy, nhìn xuống chủ nhân của câu nói vừa rồi, trong ánh mắt giờ đây toàn hiện lên tia giận dữ đến cùng cực.
"Còn dám trả treo? Trà nóng hay không, chẳng lẽ tôi không biết? Ý cô là tôi ngu có phải không?"
Nữ hầu kia sợ đến nỗi mặt mày tái xanh tái mét, vội quỳ rạp xuống sàn nhà, giọng run run
tôi."
"Thiếu...thiếu phu nhân, tôi...tôi không phải có ý đó. Xin cô tha cho
"Giờ mới biết sợ sao? Nếu cô có thể quỳ lên trên đống đổ nát kia tầm một khoảng thời gian, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại mà tha cho cô đấy." - Vừa nói,
Lý Nhã Đình vừa chỉ tay lên những mảnh vỡ ở đằng xa.
Lời nói của Lý Nhã Đình rất có tác dụng, có tác dụng trong việc làm cho
toàn bộ hạ nhân trong biệt thự hoảng hốt.
Bọn họ hết thảy đều là người giúp việc, nhưng họ dù gì cũng là con
người. Phạt như thế, có phải là quá tàn nhẫn rồi hay không?
"Thiếu phu nhân, cô phạt cô ấy như vậy có chút hơi quá đáng."
Phúc quản gia lên tiếng nói đỡ. Điều này càng làm cho Lý Nhã Đình
thêm tức tối. Đến cả đám hạ nhân này ả cũng không quản được thì còn đòi
quản ai nữa đây?
"Sao vậy? Ông muốn bị phạt chung với cô ta sao?"
Phúc Nguyên im lặng, nét mặt lộ ra vẻ sợ sệt. Ban đầu, lúc Lý Nhã Đình
mới chuyển về Tiểu Uyển Đình, ông còn có đôi chút cảm tình với cô ta. Ông
dù gì cũng trông chừng thiếu gia từ nhỏ đến lớn, nên rất tin vào con mắt nhìn người của thiếu gia nhà mình. Nhưng không ngờ, lần mày thiếu gia lại đem về một con rắn độc như thế. Phúc Nguyên ông hơi thất vọng rồi.
So với Lý Nhã Đình, Phúc Nguyên lại yêu mến cái cô vợ cũ, tức tiền thiếu phu nhân - Kiều Yến Ly của thiếu gia kia hơn. À mà không đúng, dẫu không có so sánh thì từ trước đến giờ, ông đều thích cô ấy.
Thấy Phúc Nguyên im lặng, Lý Nhã Đình cũng thôi không làm to chuyện với ông ta nữa. Thật ra, cô ả chỉ muốn hù dọa Phúc Nguyên để ông không còn lo chuyện bao đồng nữa. Chứ nếu mà thật sự phạt ông ta như kia, e rằng cô ta khó ăn nói với Mộ Dung Phong. Vì đối với Mộ Dung Phong, Phúc Nguyên là người xem hắn từng ngày lớn khôn, tựa như người cha thứ hai vậy đấy.
Nữ hầu kia chầm chậm quỳ lên từng miếng mảnh sứ vỡ vụn ấy, đau nhưng vẫn cố chịu đựng. Hai đầu gối bắt đầu rỉ máu, thấm đẫm cả một mảng quần, khiến cho những người xung quanh nhìn vào mà đau lòng thay không thôi.
Bọn họ đều nằm ở vị trí kém cỏi, đều là những hạ nhân thấp kém. Cô ta không thể vì một phút sai lầm, pha trà không vừa lòng ý chủ mà để mất công việc này được. Lương thưởng ở biệt thự Tiểu Uyển Đình rất cao, tuyệt đối không thể để mất việc.
Ở trong biệt thự lúc này, người thì lo sợ, kẻ đang hốt hoảng muốn toát mồ hôi hột. Nữ chủ nhân này của bọn họ, xem ra đích thực không phải là kẻ lương thiện như vẻ bề ngoài khi ở cạnh thiếu gia.
Sau khi nữ hầu nọ quỳ lên những mảnh vỡ, Lý Nhã Đình liếc mắt xuống, khinh bỉ:
"Đã là hạ nhân thấp kém thì đừng nên lên giọng trả treo với chủ nhân. Đây là kết cục mà cô phải nhận!"
Cô ta nói xong, hất mạnh cắm của nữ hầu đó sang một bên, khiến cô ấy
mất lực mà té ngã trên đống vỡ vụn kia rồi bỏ mặc, đi một mạch lên trên phòng.
"Kiều Yến Ly, không ngờ cô đã bị bắt cóc mà còn dám quyến rũ đàn ông
như vậy. Hình như, tôi quá nhẹ dạ với cô rồi nhỉ? Nhưng mà cô yên tâm. Cuộc
chơi chỉ mới là sự khởi đầu thôi. Thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ thưởng
bấu chặt vào váy như muốn bóp nát ai đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất