Sáng sớm hôm sau, Kiều Yến Ly lục đục trong bếp để chuẩn bị bữa sáng
thì bỗng có một tin nhắn vô danh gửi đến điện thoại của cô:
"9 giờ sáng nay, gặp tại quán X, bàn số 5 phía bên phải. Không gặp, không về."
Tin nhắn được gửi đến, Kiều Yến Ly xem xong, trong đầu liên tục hiện
lên những câu hỏi khó hiểu:
"Người này là ai? Tại sao gửi tin mà không tiết lộ danh tính? Kẻ đó rất cuộc đang muốn làm gì?"
Thấy Cao Nhật Nam từ tầng hai đi xuống, Kiều Yến Ly vội tắt điện thoại,
nhìn anh mà nói:
ty."
"Em chuẩn bị bữa sáng xong xuôi hết rồi. Anh ăn đi rồi hẵng đến công
Cao Nhật Nam cười cười, vui vẻ ngồi vào bàn ăn sáng. Có hơi trễ một
chút nhưng dù gì anh cũng là tổng tài, đi muộn một hôm chắc không
sao.
Sau khi anh đến công ty, Kiều Yến Ly cũng chẳng có việc gì làm, ngồi nhàn rỗi tìm kiếm vài bộ phim để xem cho giết thời gian. Đúng như lời hẹn, đồng hồ điểm gần 9 giờ, Kiều Yến Ly mang theo túi xách ra ngoài.
Mặc kệ kẻ này là có ý đồ tốt hay xấu, cô cứ đi một chuyến thử xem sao. Cô muốn biết rốt cuộc kẻ này đang muốn giở trò hay ho gì. Nếu tốt thì không thành vấn đề, còn nếu xấu thì cũng chẳng lo ngại, vì cô đã có chuẩn bị tinh thần để chạy rồi.
Kiều Yến Ly đến địa điểm, vừa hay nhìn đồng hồ cũng đúng 9 giờ luôn. Cô loay hoay, đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bàn số 5 như trong tin nhắn đã chỉ dẫn, cuối cùng dừng mắt tại một chiếc bàn trong góc khuất. Tưởng như cô đã đến trễ, nhưng nhìn kĩ lại bàn đó, không thấy có ai, cô mới biết rằng kẻ kia chưa đến, chỉ đành ngồi đợi.
10 phút, 15 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng trôi qua, ngay cả nước cô cũng đã uống sạch từ lúc nào mà Kiều Yến Ly vẫn chưa thấy kẻ hẹn gặp cô xuất đầu lộ diện. Cô thầm nghĩ chắc kẻ này chỉ đang đùa giỡn với cô thôi, dù sao ban đầu chỉ có một tin nhắn vô danh nên cô cũng không hy vọng cho lăm.
Kiều Yến Ly thở dài, cô tính tiền rồi đứng lên và đi ra khỏi quán. Cứ nghĩ đến việc bản thân bị đùa giỡn, cô càng giận chính mình hơn. Không tin ai lại đi tin một tin nhắn vô danh, cô ngốc thật.
Trong lúc cô vẫn chưa hết giận mình, đột nhiên có một bàn tay ai đó đánh mạnh vào phía sau cổ cô. Cô mơ mơ màng màng, đến lúc ngất đi cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
Khi tỉnh dậy, cô mở mắt ra, việc đầu tiên là cô nhìn xung quanh. Lướt qua một lượt xung quanh căn phòng, cô không thấy ai chỉ thấy một căn phòng với những thứ đồ xa lạ khó tưởng.
Lúc này, phía sau cổ cô lại truyền cảm giác đau nhức. Cô lấy tay xoa xoa chiếc cổ trắng noãn, trong đầu hiện tại vẫn chưa biết có chuyện gì vừa xảy ra.
Kiều Yến Ly bước xuống giường, mở cửa phòng chạy ra bên ngoài, đập vào mắt cô là một màu xanh của biển, sóng xô dào dạt. Hóa ra, cô đang ở trong một ngôi biệt thự bên bờ biển.
Nhưng, cô vẫn chưa hiểu, tại sao cô lại ở đây? Là ai đem cô đến đây? Cô chỉ nhớ bản thân sau khi ra khỏi quán nước liền bị đánh ngất đi, phần sau thì không biết gì nữa. Chẳng lẽ, cô lại bị bắt cóc?
Càng suy nghĩ, Kiều Yến Ly càng cảm thấy sợ hãi. Cô chỉ biết mình đang ở bên bờ biển, cũng không biết biển này là chỗ nào, điện thoại thì tìm không có, dường như đã bị ai lấy mất. Một nơi xa lạ như vậy, hỏi thử không sợ sao được?
Trong thời gian cô vẫn còn hoang mang thì từ phía sau truyền đến tai cô một âm thanh quen thuộc:
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói lạnh lùng này sao lại quen thuộc đến như thế nhỉ? Đến cả nằm mơ, có lẽ âm thanh cũng đi vào trong giấc mơ của cô.
Kiều Yến Ly xoay người lại, muốn chắc chắn chủ nhân của giọng nói vừa rồi có phải là người như trong suy nghĩ của cô đang hiện lên hay không. Và kết quả lại đúng như cô nghĩ.
Kiều Yến Ly không thể tin nổi vào mắt mình. Thì ra người bắt cô lại chính là kẻ vẫn luôn ghét cô nhất trên đời - Mộ Dung Phong - một vị tổng tài hắc ám, cao cao tại thượng.
"Anh...anh.." - Cô như thốt không nên lời, lấp ba lấp bấp.
Mộ Dung Phong càng tiến mấy bước, Kiều Yến Ly càng lùi về mấy nước. Đến khi gót chân chạm vào nước biển, cô gái này mới thôi không lùi nữa.
"Anh sao lại ở đây? Hay là anh bắt cóc tôi đến đây?"
Mộ Dung Phong tiến lại gần cô hơn, anh đoán chắc cô sẽ không lùi nữa,
vì phía sau cô đã là một bờ biển xanh thẳm rộng lớn rồi.
"Em đoán xem."
Có trời mới biết, khi nãy, lúc Mộ Dung Phong vào phòng nhưng không
thấy bóng hình cô đâu, một giây kia trong con ngươi hắn lại ánh lên tia sợ
hãi. Một nam nhân lạnh lùng, không sợ trời, không sợ đất, nhưng giờ đây lại
sợ một cô gái biến mất hay chạy trốn. Quả là khó tin thật.
chẳng còn ai khác. Không phải hắn thì là ai?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất