Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo (FULL)

…  

             Ngoài phi thuyền Hắc Long, đám sinh viên vây quanh Trần Diệu đặt cược.  

             Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, kiếm tiền sẽ nhẹ nhõm như thế.  

             Nếu Vương Hạo đấu với Trác Siêu. Bọn họ không dám đặt cược điên cuồng như vậy.  

             Dù sao thực lực của Vương Hạo cũng mạnh hơn Trác Siêu, nên đặt cược, sẽ giống  

             như dùng bánh bao nhân thịt đánh chó, sẽ một đi không trở lại.  

             Nhưng nếu Vương Hạo đấu với cao thủ của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa, thì không thể  

             chê, nhất định phải đặt cược, còn muốn cược lớn.  

             Nên biết rằng: Cao thủ mạnh nhất của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa là Võ Sư cấp  

             chín, cao hơn Vương Hạo năm cấp.  

             Dưới tình huống thực lực cách biệt như vậy. Nếu bọn họ không đặt cược, thì quả  

             thật là kẻ ngốc.  

             Lúc này, Trác Siêu cũng nhận được tin nhắn của Vương Hạo. Bây giờ là lúc gã ra  

             sân.  

             – Các vị yên tĩnh một chút. Mọi người nghe tôi nói một câu.  

             Trác Siêu đứng trên người Cơ Giáp Cự Lang kêu to.  

             Mọi người nghe thấy, lập tức toàn trường yên tĩnh lại.  

             Trác Siêu bày ra một ván cơ lớn như thế, không chỉ giúp bọn họ hả giận, mà còn  

             giúp bọn họ kiếm được tiền, cho nên Trác Siêu chính là anh hùng trong lòng họ,  

             nên bọn họ phải nể mặt Trác Siêu.  

             Trác Siêu trông thấy mọi người yên lặng, cảm giác địa vị của mình đã tăng lên  

             trong nháy mắt, trong lòng đều có xúc động cúng bái Vương Hạo.  

             Gã chỉ diễn trò với Vương Hạo, không chỉ có tiền đồ, thanh danh, mà còn có  

             không gian thứ nguyên. Cảm giác này quá thoải mái.  

             – Các vị! Nếu như chọn một người xuất chiến, vậy phải chọn một sinh viên có  

             sức chiến đấu cao nhất, dùng tư thế nghiền ép đánh bại Vương Hạo.  

             Trác Siêu hét lên.  

             Trác Siêu vừa dứt lời, thì sinh viên toàn trường nhao nhao đồng ý.  

             – Đúng thế! Chúng ta phải tìm cao thủ quyết đấu với Vương Hạo.  

             – Chúng ta phải lấy tư thế nghiền ép đánh bại Vương Hạo, báo mối thù bị lừa.  

             – Có lý, tất cả mọi người kể ra, những cao thủ của Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa xem  

             nào.  

             – Hà Ngộ được không, tu vi là Võ Sư cấp chín, đao pháp đã đạt đến cảnh giới  

             Đăng Phong Tạo Cực, chỉ cần đột phá Võ Tông, thì có thể đi đến Cơ Sở Chính.  

             – Triển Tín Giai cũng rất mạnh, tu vi cũng Võ Sư cấp chín, không nên coi nàng  

             là phụ nữ, nhưng là một chiến sĩ cơ giáp rất mạnh, nghe nói bộ quốc phòng muốn  

             nhận cô ấy.  

             – Trương Tiểu Dã cũng là Võ Sư cấp chín, là một tay súng rất mạnh, nghe nói  

             không ai tránh được phát bắn của hắn.  

             …  

             – Nếu các vị không chọn được ai, thì tôi có một ý kiến rất hay.  

             Trác Siêu ép hai tay vào nhau, mở miệng nói:  

             – Tôi đề nghĩ mở đại hội luận võ toàn trường. Người đứng đầu có thể đại biểu  

             Cơ Sở 3 Đại học Tây Hoa đấu với Vương Hạo.  

             Trác Siêu vừa dứt tiếng, thì sinh viên toàn trường nhao nhao đồng ý.  

             – Đúng thế, nói nhiều cũng không làm được gì, trực tiếp luận võ chọn người  

             mạnh nhất.  

             – Là ngựa chết hay lừa sống đều lôi ra. Người đứng đấu có thể tỷ võ với Vương  

             Hạo.  

             – Chúng tôi đồng ý!  

             – Chúng tôi đồng ý!  

             …  

             – Tôi cũng có một đề nghị.  

             Trác Siêu vỗ tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng.  

             – Chúng ta không thể khiến sinh viên này đánh nhau, mà không có được tí lợi  

             lộc gì, cho nên tôi đề nghị, tuyển thủ dự thi mỗi người phải giao phí báo danh  

             là 100 điểm cống hiến. Người xem phải giao 10 điểm cống hiến, mà học sinh xem  

             trực tiếp thì phải trả 1 điểm cống hiến. Số tiền đó chính là phần thưởng cho  

             người đứng đầu.  

             Trác Siêu vừa dứt lời, thì toàn trường sôi trào trong nháy mắt.  

             – Mẹ kiếp! Nếu tính ra thì người đó sẽ được thưởng bao nhiêu?  

             – Nói như vậy, thì người đánh bại Vương Hạo sẽ được cả danh và lợi.  

             – Điên rồi, đúng là điên rồi, nhưng tôi ủng hộ.  

             – Đúng thế, vừa rồi tao đặt cược 10.000 cống hiến, nên không thiếu tí tiền đó.  

             – Ha ha, đúng vậy, nhất định phải ủng hộ.  

             – Bây giờ chúng ta đều là người giàu có, căn bản không quan tâm cái gì gọi là  

             tiền.  

             – Đây chỉ là tiền lẻ, nhất định phải ủng hộ  

             …  

             Trác Siêu ép hai tay vào nhau, cười nham hiểm, nói:  

             – Các vị, tôi cảm thấy lần tranh tài này. Chúng ta cũng phải tính Vương Hạo,  

             nếu gã thắng, thì phần thường đó sẽ thuộc về gã. Mọi người có đồng ý không.  

             – Đúng thế, nhất định phải tính cả Vương Hạo.  

             – Phải để Vương Hạo nhìn thấy, nhưng lấy không được. Ý kiến đó quá tuyệt.  

             – Trác Siêu, cậu quá xấu xa, nhưng đây là buồn nôn Vương Hạo, nên tôi thích.  

             – Vương Hạo tự nhận mình là tên lừa đảo của thế kỷ, nhưng gã lại gặp phải Trác  

             Siêu, đúng là bi kịch.  

             – Trác Siêu, cậu giỏi quá. Cậu là anh hùng của chúng tôi.  

             …  

             Trác Siêu mỉm cười, rốt cuộc cũng hoàn thành chuyện Vương Hạo nhắn nhủ.  

             …  

             Trong phi thuyền Hắc Long.  

             Nhạc Huyên ngơ ngác nhìn Vương Hạo, hỏi:  

             – Đây là anh nói muốn kiếm ít tiền?  

             Vương Hạo nhíu mày:  

             – Thế này rất hăng hái đúng không?  

             Bây giờ, hắn đã vẽ xong chiếc bánh, chỉ đợi đám sinh viên này mắc câu.  

             Nhạc Huyên thở dài, hoàn toàn bái phục Vương Hạo. Gã này vì kiếm tiền, quả  

             thật không có lòng tự trọng.  

             Chẳng qua sau khi bị Vương Hạo vét sạch tiền, đoán chừng trong túi sinh viên  

             Đại học Tây Hoa sẽ không còn đồng nào. Bây giờ, những sinh viên này còn nghĩ  

             chuyện đánh bại Vương Hạo, mơ một giấc mơ phát tài. Nhưng ai biết, tất cả đều  

             là một luồng kịch do Vương Hạo tự biên tự diễn.  

             …  

             Trong phòng làm việc của hiệu trưởng.  

             Lý Hạo nhíu mày hỏi:  

             – Ngài hiệu trưởng, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn tiền trong tay sinh viên, bị  

             Vương Hạo lấy sạch hay sao.  

             Bây giờ, ông không thể nói lên được suy nghĩ của mình. Mấy chục triệu sinh  

             viên bị Vương Hạo đùa nghịch, đến bây giờ vẫn chưa biết mình bị lừa, vẫn còn  

             mơ giấc mơ phát tài.  

             Sau chuyện này, ông nhất định phải tăng lên kinh nghiệm xã hội cho sinh viên.  

             Nếu không những sinh viên này vừa ra trường, thì sẽ bị người ta gạt, quả thật  

             quá mất mặt.  

             Hoa Tử Húc vuốt râu, trầm tư suy nghĩ, theo đạo lý mà nói. Ông không nên nhúng  

             tay chuyện này. Dù sao đó là trò đùa trẻ con, lấy thân phận của ông thì không  

             hợp lắm.  

             Nhưng trách thì chỉ trách thằng nhóc Vương Hạo quá ác độc, mấy lần hợp kích,  

             không muốn lưu lại một đồng cho sinh viên Cơ Sở 3 của Đại học Tây Hoa, hoàn  

             toàn là tư thế đuổi cùng giết tuyệt.  

             Nhưng ông là hiệu trưởng của Đại học Tây Hoa, lại là sư tổ của Vương Hạo, nên  

             ông phải ra tay. Nếu không, ông không những có lỗi với sinh viên, mà còn khiến  

             Vương Hạo càng ngày càng hung hăng càn quấy.  

             – Lăng Tiêu, con đi báo danh, giúp ta dạy dỗ thằng nhóc này.  

             Hoa Tử Húc mở miệng nói.  

             – Sư tổ muốn con đi báo danh.  

             Sắc mặt Lăng Tiêu đen như mực. Người sư tổ này coi trọng anh quá. Anh không  

             đối phó được loại biến thái như Vương Hạo.  

             – Yên tâm, ta cho phép con dùng tấm chắn năng lượng cấp bốn, lấy sức chiến đấu  

             bây giờ của thằng nhóc đó. Nó chắc chắn sẽ không phá được.  

             Hoa Tử Húc vuốt râu, cười nói.  

             Lăng Tiêu gật đầu, trong lòng cũng thở ra nhẹ nhàng, có tấm chắn năng lương  

             cấp bốn, thì không có vấn đề gì.  

             Đồng thời, Lăng Tiêu cũng rất mong chờ đánh một trận với Vương Hạo, muốn xem  

             sư đệ yêu nghiệt này kinh khủng đến mức nào.  

             – Nhưng ngài hiệu trưởng, nếu Vương Hạo thua, thì số tiền phải bỏ ra, sẽ rất  

             kinh khủng.  

             Lý Hạo mở miệng nói.  

             Hoa Tử Húc vuốt râu, nghĩ một lát, rồi nói.  

             – Lăng Tiêu, con có thể đánh với Vương Hạo, nhưng phải dùng thế hòa kết thúc  

eyJpdiI6ImV3ckdrVzIxYzZBMEljQjk4RnpmM3c9PSIsInZhbHVlIjoiRFhxejJleXBCb25UNU4zclZuekxOeEM5XC9xaFdueUpCZjFrOVkzN1wvZU5mRkxBc3hkdnBYM3VoMTJaZUxpQXZGaTJUaWhPYnVYNFUyeUxUeFpMZU5OYTVvQW5BMEVucE5FbGhqMCtvRk4xZzV5Q051V2txbnNIQXpnSWhpY0IxalwvVE5GNEhtdlVwd1wvQkhCUHpXZFo4RHBNXC94KzE4YzVITVBoZ1pIYllUN1k3NlgrVVZPQ1wvTEhtZGJlR1lJNERhRThXaEhLWWVDaDV3M1dkUjU3TUtlNk1jOHdub1BLS0J3TVVyejljODhlNWU4S1F6UENLVGhnSkJGQjlBcUFzQk5NMDZURGlRZm51K2ppUjVQM3FaYm9CUjk1aFhGdFQ1dFwvRnR0d0NXUXJVPSIsIm1hYyI6ImY0NjI0ZjJhYzg4ZTZjODk0Y2IwZDcxZmQxMzk0ZTE4MmRhY2MzMDY2ZmNhZTFmOTZhY2I2ZTVhODMzOTk2YWMifQ==
eyJpdiI6InRYN3I0NXh4QmtWQjBjZ0dHNkF1Mmc9PSIsInZhbHVlIjoiNEdzS3NmMkFlTlNmbUFCb2s1SGp3eEk4dkhUbjUzdm80V2pcL3VORXhGbDZMKzBsR1k3UTZBZitwenFWSGttRGo1cDV6dkRLeW43VnFHRHhOejRvSVR6bEFLbnpiOFczNlwvejZHWllTTGxxZjNSY3IraktRK1FUYzc2SzR1VkJtVkFyMnpQd1JSdGt4UHdqOFVjc0czQmxzdzZmMCtjZHlNQWJpamFsdit0VWozNmF6SjZ4d2FDKzZsZ0MxcnFyUnV2bWpqU3hsNFVlYUY5Sldta2FSTmhCMlVKV1o3R1RPTjVLRTAxZEhFbWo0PSIsIm1hYyI6IjdlODE5ZjVjZmRiNjg2MTA2OThkNWMyNmI3NmI2ZmE3ZGQ5MmZkZjhkODkyYTU2MzUxNTVmNDQ5MGQzYWFhOTYifQ==

             Lăng Tiêu cung kính đáp.

Ads
';
Advertisement