Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo (FULL)

…  

             Bên ngoài Thành phố số 11.  

             Vương Hạo nhảy xuống từ Phi thuyền Hắc Long, sau đó lấy thiết bị động cơ bỏ  

             vào trong ba lô hệ thống, động tác vô cùng nhanh gọn.  

             Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên phía sau Vương Hạo,  

             – Cậu chính là Vương Hạo!  

             – Ai!  

             Vương Hạo giật mình quay đầu phòng bị, chỉ nhìn thấy ông già tóc trắng xóa  

             đang nhìn anh từ đầu đến chân.  

             – Vương Hạo, hãy đi cùng với ông!  

             Chính vào lúc này, ông già nét mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ lồng xông về phía Vương  

             Hạo.  

             Đôi mắt của ông già tóc trắng mở to, ánh mắt sáng rọi sắc bén,  

             – Đã bị thương, lại còn không biết sống chết là gì sao!  

             Lăng Giang!  

             Khô Ma giật mình, đứng lại, cảnh giác nhìn ông lão tóc trắng tên Lăng Giang.  

             – Khô Ma, Liên Bang Tinh Tế có một Võ Đế quả không dễ dàng, ông đi đi!  

             Lăng Giang xua tay.  

             – Ông…  

             Khô Ma nhìn Vương Hạo không cam tâm, nhưng sau khi ông nhìn thấy những Phi  

             thuyền loại công kích của Công ty Thiên Hỏa trên bầu trời, chỉ có thể bất lực  

             rời đi.  

             Này,  

             – Sao ông lại để cho ông ta đi? Lẽ nào ông không biết rằng ông thả một phần tử  

             khủng bố đi là ông không có trách nhiệm với Liên Bang Tinh Tế không?  

             Vương Hạo tức giận chỉ trích Lăng Giang.  

             Tiền Vạn Dương và Trần Diệu thẹn thùng, Lão đại, anh khẳng định anh vĩ đại như  

             vậy đúng không, chứ không phải anh đang nhắm vào những trang bị trên người Khô  

             Ma?  

             Ha ha…  

             Lăng Giang cười lớn,  

             – Cậu bé, đúng là như tiểu thư đã nói, những lời cháu nói ra không có lời nào  

             là thật.  

             – Tiểu thư!  

             Vương Hạo ngẩn người, sau đó hỏi:  

             – Tiểu thư nhà ông sao lại có thể hiểu tôi? Lẽ nào là người ngững mộ tôi? Lần  

             này mọi người đến Thành phố số 11 là muốn mời tôi về làm con rể của Công ty  

             Thiên Hỏa sao?  

             Hì hì…  

             Mọi người nghe thấy vậy liền bật cười, tiểu tử này còn muốn mất thể diện đến  

             cỡ nào nữa mới vừa lòng!  

             – Tôi biết một người đẹp trai như tôi, có thể khiến cho ngàn vạn cô gái say  

             đắm.  

             Vương Hạo thở dài, sau đó trịnh trọng nói:  

             – Nếu tiểu thư nhà các vị đã có ý, mà tôi cũng không phải là người vô tình,  

             cho nên tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý, có điều tôi phải nói trước, cô ấy phải lấy  

             Công ty Thiên Hỏa làm của hồi môn, nếu không thì tôi sẽ không đồng ý.  

             Ôi chao…  

             Mọi người ở đây lại bị làm cho khiếp sợ, nhưng đồng thời lại một lần nữa trải  

             nghiệm cái gì gọi là người vô sỉ.  

             – Lão đại, theo thông tin của em, hiện tại Công ty Thiên Hỏa không có tiểu  

             thư, chỉ có một thiếu gia.  

             Tiền Vạn Dương nói nhỏ với Vương Hạo.  

             – Thiếu gia?  

             Vương Hạo giật nẩy mình, thăm dò:  

             – Không phải thiếu gia nhà các vị, vì muốn ở cùng với tôi mà đã tịnh thân rồi  

             chứ?  

             Mặt Lăng Giang sa sầm, da mặt của tiểu tử này dày đến mức, có lẽ vũ khí hợp  

             kim cấp sáu cũng không thể đâm thủng được!  

             Tiểu thư nhà chúng tôi tên: Thu Linh Hàn, nhân xưng: Nữ Vương U Minh.  

             Lăng Giang nhẹ nhàng nói.  

             – Cái gì, tiểu thư nhà các vị lại là lão yêu nữ Thu Linh Hàn!  

             Vương Hạo giật mình, anh thực sự không thể nhìn ra, Thu Linh Hàn lại là tiểu  

             thư của Công ty Thiên Hỏa, lai lịch này vừa mới nghe thôi đã sợ rồi.  

             Cùng lúc đó, anh cũng nghĩ thông rồi, tại sao Thu Linh Hàn lại tùy tiện đưa  

             súng Rail như vậy, hóa ra người ta làm nghề này.  

             – Lão yêu nữ!  

             Mặt Lăng Giang lại sa sầm xuống, việc này nếu để Thu Linh Hàn nghe thấy, Vương  

             Hạo không chết thì cũng phải lột da.  

             – Vương Hạo, tiểu thư nhà chúng tôi muốn mời cậu tới Công ty Thiên Hỏa một  

             chuyến.  

             Lăng Giang hít một hơi dài, không dự định sẽ tranh luận với Vương Hạo.  

             – Lợi ích là gì?  

             Vương Hạo lãnh đạm nói.  

             Lăng Giang nhếch mép, trong lòng muốn chửi thề, rốt cuộc đây là thứ cỏ lạ gì?  

             Không những không có thể diện, vô sỉ, tự tin thái quá, hơn nữa chỉ cần có cơ  

             hội là muốn có lợi ích, đúng là một kẻ vô sỉ.  

             Lăng Giang hít sâu, quay đầu nhìn Phi thuyền Hắc Long, sau đó nói:  

             – Chỉ cần cậu đến Công ty Thiên Hỏa, tôi có thể đảm bảo, sẽ lắp đặt hệ thống  

             tàng hình cho Phi thuyền của cậu.  

             Mắt Vương Hạo sáng ngời,  

             – Đích thực là hệ thống tàng hình chứ, tôi nghĩ rằng nên lắp đặt hệ thống tàng  

             hình cấp sáu!  

             – Cấp sáu?  

             Lăng Giang sững sờ, nhìn Vương Hạo như nhìn một tên ngốc, cậu nhóc này có biết  

             mình đang nói gì hay không!  

             Phải biết rằng hệ thống tàng hình cấp sáu, đó là hệ thống tàng hình cao cấp  

             nhất cho Phi thuyền, trừ khi là loại ra-đa hiện đại nhất, nếu không thì cũng  

             không thể nào phát hiện ra được.  

             Thậm chí có thể nói một câu không khách khí rằng, chỉ cần Phi thuyền Hắc Long  

             lắp đặt hệ thống tàng hình cấp sáu, thì cả Liên Bang Tinh Tế cũng không có  

             chiếc Phi thuyền Vũ trụ nào có thể tránh được đòn tập kích của nó.  

             – Lão đại, cái giá anh đòi cũng quá ác đấy chứ.  

             Trần Diệu kéo Vương Hạo, khẽ nói:  

             – Dẫu sao thì những người này cũng buốn bán vũ khí, đạn dược, nếu như chọc  

             giận họ quá, thì chuẩn bị sẵn tinh thần dám dùng dao liều chết đó.  

             Hừm!  

             Vương Hạo bĩu môi khinh thường,  

             – Lão yêu nữ Thu Linh Hàn mời anh đến Công ty Thiên Hỏa gì, chắc chắn là có  

             việc cần cầu xin anh, nếu như anh không bắt chẹt thêm chút, vậy anh mới là tên  

             ngốc.  

             Mắt Lăng Giang trợn lên, chăm chú nhìn Vương Hạo, tuy đối nhân xử thế không có  

             thể diện, nhưng có thể nhanh chóng nhìn ra dự tính của Thu Linh Hàn, hơn nữa  

             không chút do dự đưa ra điều kiện, cá tính quyết đoán này rất phù hợp đi Liên  

             Bang Diệu Thiên.  

             – Hệ thống tàng hình cấp sáu là không thể, thứ đồ quá quả thật quá đắt, cả  

             Liên Bang Tinh Tế cũng không có vài cái.  

             Lăng Giang lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói:  

             – Có điều hệ thống tàng hình cấp năm thì không thành vấn đề.  

             – Vậy được, chúng ta đi thôi!  

             Vương Hạo búng tay một cái, quay vào trong Phi thuyền Hắc Long.  

             – Chờ chút!  

             Lăng Giang gọi Vương Hạo,  

             – Tiểu thư nhà chúng tôi không chỉ mời mình cậu, còn mời cả hai cô nương Nhạc  

             Huyên và Hạ Vi Vi.  

             – Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi?  

             Vương Hạo ngẩn người, đang nhiên đang lành Thu Linh Hàn tìm Nhạc Huyên và Hạ  

             Vi Vi làm gì? Lẽ nào Nữ Vương U Minh này thích thiếu nữ.  

             – Cháu đi tìm họ một lát, đợi cháu bàn bạc xong thì xuất phát, các người về  

             trước thu xếp đi.  

             Lăng Giang gật đầu, sau đó đi về phía Thành phố số 11.  

             – Lão đại, anh nói Thu Linh Hàn tìm anh làm gì?  

             Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.  

             Trần Diệu thắc mắc hỏi:  

             – Lão đại, ngay cả hệ thống tàng hình cấp năm họ cũng có thể cho anh, hơn nữa  

             mới chỉ là mời anh đến Công ty Thiên Hỏa một chuyến, chịu chi như vậy e rằng  

             không đơn giản chút nào, em thấy không nên đi đến đó.  

             – Nghĩ thôi đã biết là chuyện lớn, nhưng vẫn chưa nghe được chuyện gì mà đã sợ  

             rồi, thì không phải là phong cách của anh.  

             Vương Hạo khẽ nhắm mắt, dặn dò:  

             – Chút nữa mọi người dùng hết điểm cống hiến trên người rồi, anh muốn xem thử  

             coi, có việc lớn gì đang chờ anh.  

             Tiền Vạn Dương và Trần Diệu gật đầu lia lịa, lần trước Vương Hạo cho hai người  

             họ mỗi người năm trăm triệu điểm cống hiến, nếu như dùng hết vào việc mua vũ  

             khí trang bị cho bản thân, thì tuyệt đối sẽ bước vào trong hàng ngũ thiên tài.  

             Ai!  

             Vương Hạo thở dài,  

             – Tối nay lại không thể ngủ ngon rồi, anh ghét tu luyện…  

eyJpdiI6Ijl6VjZFN29VNk1kUU10b0FVZ0tIdmc9PSIsInZhbHVlIjoiNEQ3UmRXWWd2NUxPb1FiUFZwUE9Kd09tU21jQ3lndFRxSjIyVDRhWlptaDlwYXYxRmZcL1JDVDEwdDBJVlE1VFwvaHQ1eFVIOFlkekJMK0VQQzhyKzFLZDMyelJLWEFMVUtKa1dUUnVaQUpmZno2T1krbjI3aWkrdGJwQUFQeVJyeFFCZ3BIV0NWYUxuSHBhUHNXYUZmd3MyeCtVK2FXXC9pSjQ1M3hwVUMyYjFKN3pHeTBSSnphd3V0NFRtUlJJXC9oZXc1cWg3ZFBaS3FnUjRrK001Njh5Q3BVWGNSRWNncGE5djltV3Nibm02a296T1wvQ0dxVmZBc2pCYklXTnZoM2g1MUFRU0VTS3ZEMCtaNzRWa1FDVXlhdz09IiwibWFjIjoiMzFkNWRhYjQxYjhiYzEyOTlhMDZhZDhiOTI4ZmQ2ZDk2YTA5MzNiMjdmNWU1YzljZmU3NTM3YjI2ODFlNDM3MSJ9
eyJpdiI6ImpsY1BEditmK0JMQVdWVHFCZEJlYkE9PSIsInZhbHVlIjoiWEhcL1VINUNhNU5td3VUdmZUdkozcHpjczZCbXFoUVwvVUM4RVVkQ1piUm0wRlBlRWpxM1czUWg1WnFDZmk3K3BXNzFlSEFDY1J5dzZNczhOYzMrUmJNNlVYVFlMWFVZKzJ5bWJBd21hb0c1UmZ6eHVUKzNQTHNJS2RYZHQ3REpDTGdsSmpWRkJVTDVta2hxWmhJNzBZVXM1MGVZS3lZR1ZyaXNwQkRSYzE1TTlQQnVFS2VYSFVmeDFNNURKY1BGVEl0TUUxeWMyS0FJbWZUSjR6SDBrSG1XWFp1NTJIdFJURDZ0MXRHRDU3dXcybjNQaUlQeENlR041MHVmbHhEWVZcL1BQV2ZHYmpJVGRnWlBRek5Nc1B1R1cyaDZNUTBBYnBkYVwvOFU5bEVHKzFzbG85cW13VVdqXC84aW9zcmZzUUhNc2FzZzg4c29XVStJNiszUkVNWkYzSUE9PSIsIm1hYyI6IjljOGUzYzRiNzZjYjE3ZWQ2NTZjMDU5ZDM0YjIzMDljMTU1ZGIxZmI4MTI3Yzg1OTQxOWQ0NTA4N2MxOWQ0ZmMifQ==

             tiếng chất vấn Vương Hạo, lẽ nào tu luyện một lát thật sự đau khổ như vậy sao?

Ads
';
Advertisement