Sắc mặt Sư Mông hơi thay đổi, hung quang chợt lóe, nhưng rồi trở lại bình thường, nhìn Lý Nguyên Bân cười lạnh:
- Mấy năm qua, xem ra ngươi một chút cũng không thay đổi.
- Ban đầu ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Đại vương nhà ta, để ngươi ra ngoài. Xem ra, đám người trấn thủ này nhất định cũng bị ngươi gạt vào đây?
Sư Mông thương hại nhìn những người đằng trước, cười ha hả:
- Nếu không, tại sao bọn họ lại dám vào nơi này?
- Thuộc quyền Thiên Y Viện, cảnh giới.
Nghe hai người nói chuyện, Hoàng Văn Hiên tức giận quát to.
Nghe Hoàng Văn Hiên cảnh cáo, các thành viên Thiên Y Viện sớm đã có phòng bị lập tức tránh xa cao thủ Tuyệt Y Đường, nhanh chóng xếp trận hình cảnh giới.
Mười cao thủ Tuyệt Y Đường nhất thời không phản ứng kịp. Nửa canh giờ trước, mọi người còn sống chết có nhau, tại sao tình huống trong nháy mắt đã thay đổi?
Nhưng mười cao thủ cũng không dám chậm trễ, tập trung sau lưng Lý Nguyên Bân, bắt đầu phòng bị.
Nhìn biểu hiện của những người này, Giang Nguyên cũng thầm than. Lý Nguyên Bân tàng đủ sâu, thậm chí ngay cả thuộc hạ của ông ta cũng không biết ông ta có mục đích gì. Xem ra Lý Nguyên Bân đã sớm có chuẩn bị, lừa gạt luôn cả thuộc hạ của mình.
- Tất cả mọi người chuẩn bị rút lui.
Đến lúc này, rốt cuộc đã biết rõ Lý Nguyên Bân đúng là có cấu kết với thần duệ tạp huyết. Hơn nữa còn liên thủ đẩy bọn họ xuống hố. Giang Nguyên chỉ có thể nghiến răng, nhấn nút nghe, yêu cầu mọi người tạm thời rút lui.
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn ngược lại không sợ, nhưng vẫn còn có hơn ba mươi tinh nhuệ của Thiên Y Viện. Nếu cao thủ Tuyệt Y Đường và đám hậu duệ tạp huyết này liên thủ với nhau, chỉ sợ tinh nhuệ của Thiên Y Viện sẽ hao tổn ở chỗ này mất.
Trước cứ rút lui, nếu có thể đến ngay cửa thung lũng, như vậy vừa công lại vừa thủ. Cộng thêm hắn chuẩn bị đột phá cực hạn, để Cửu Vĩ hồi phục, đến lúc đó hết thảy sẽ dễ nói. Muốn tiếp tục chạy về phía trước, nên quyết định tạm thời thối lui khỏi phong động Long Sơn, sau đó sẽ có kế hoạch sau.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn là phải đảm bảo đủ người chạy ra khỏi thế giới phong động Long Sơn này, để cho nhóm người Từ Khải Liễu biết được nơi này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Chỉ cần Thiên Y Viện biết được hết thảy, đến lúc đó bất luận là Lý Nguyên Bân hay là thần duệ có âm mưu gì đi chăng nữa cũng không sợ.
- Này, đã đến đây rồi còn muốn chạy sao? Ngoan ngoãn ở lại cho ta.
Thấy thành viên Thiên Y Viện có ý định rút lui, Sư Mông cười lớn:
- Nếu đã có nhiều Nhân tộc như vậy, ta nghĩ Đại vương hẳn sẽ rất cao hứng, haha...
Dứt lời, chỉ thấy Sư Mông đột nhiên ngửa đầu rống lớn.
Các thành viên Thiên Y Viện vừa mới bày ra trận thế rút lui, sắc mặt biến đổi nhìn sau lưng.
Chỉ thấy sau lưng chậm rãi bước ra một đoàn ma thú, chẳng biết từ lúc nào đường lui của mọi người hoàn toàn bị cắt đứt.
Nhìn đoàn ma thú, các thành viên Thiên Y Viện không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau đó quay đầu nhìn Giang Nguyên, chờ hắn ra lệnh.
Sắc mặt Giang Nguyên cũng có chút khó coi. Hắn ngược lại không nghĩ đến đối phương đã có chuẩn bị như vậy.
Nhìn hai thần duệ tạp huyết đang cười nhạt cùng với Lý Nguyên Bân đang trào phúng ở một bên, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe Lý Nguyên Bân nói:
- Giang Nguyên, đầu hàng đi.
- Bên trong thế giới phong động Long Sơn này, ngươi cũng biết tình huống đó. Các người trốn không thoát đâu.
Lý Nguyên Bân nhìn chung quanh, chậm rãi cười nói:
- Yên tâm đi, bọn họ chẳng qua chỉ muốn giữ các người lại, sẽ không lấy tính mạng của các người. Hơn nữa các người lưu lại cũng có chỗ tốt không tưởng tượng được.
- Chỗ tốt? Chúng tôi không cần chỗ tốt.
Giang Nguyên nhẹ nhàng rút đao, lạnh lùng nhìn Lý Nguyên Bân, lạnh giọng nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất