So với Đại vương kim sư hơi kích động, người đầu hồ ly sau lưng gã lúc này lệ nóng doanh tròng, trực tiếp lạy phục dưới đất nức nở nói.
Cửu Vĩ nhìn người đầu hồ lý lạy phục dưới đất kia cùng hai cái đuôi sau lưng y, lúc này hai mắt đỏ máu của nó cũng không nén được cơn ba động nhè nhẹ, nói:
- Có lẽ ngươi là con cháu của Hồ Diệu...
- Bẩm báo Tổ thần... Hồ Mục chính là đích tôn đời thứ bảy của Diệu tổ...
Cửu Vĩ chậm rãi gật đầu nói:
- Năm đó Hồ Diệu cũng được coi là kỳ tài xuất chúng trong tạp huyết nhất tộc. Đáng tiếc cuối cùng khi rèn luyện huyết mạch vẫn còn một tia tạp huyết không thể thành công... Lúc ấy toàn tộc trên dưới rất tiếc nuối...
- Có điều, nhiều năm như vậy rồi, có thể nhìn thấy con cháu của hắn giờ đã có thể ngưng luyện đuôi thứ hai, đúng là không tệ...
Cửu Vĩ thở dài, nói:
- Tất cả đứng lên đi...
- Tạ tổ thần...
Sau khi tất cả người đầu thú đứng dậy, Đại vương kim sư kia nhìn Giang Nguyên đứng trước người Cửu Vĩ, trong mắt lóe lên tia lãnh đạm rồi cung kính nói với Cửu Vĩ:
- Miện hạ giáng lâm, trong lúc vội vàng chưa có sự chuẩn bị, vẫn mong miện hạ di giá vương cung, để chúng tôi có thể hầu hạ bên cạnh!
- Ừm.... Được!
Cửu Vĩ khẽ gật đầu nói.
Sau khi sắp xếp xong, Cửu Vĩ liền thu lại hình ảnh của cô, một lần nữa phụ lên hình xăm của Giang Nguyên.
Mặc dù cô đã giải xong phong ấn, nhưng chẳng a chỉ là phân thân giáng lâm, cho dù là bây giờ chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng dựa vào năng lượng đầy đủ mà Giang Nguyên tích lũy, giúp cô có thể hoàn toàn tỉnh lại mà thôi.
Cô hoàn toàn không thể có đủ năng lượng để rời khỏi Giang Nguyên, duy trì sự tồn tại độc lập của bản thân.
Rất nhiều người đầu thú nhìn thấy Cửu Vĩ liễm hình trên người Giang Nguyên thì vẻ mặt rất kỳ quái. Một vài người đầu sư tử hoàng tộc nhìn chằm chằm Giang Nguyên, hận không thể dùng ánh mắt nuốt sống Giang Nguyên.
Giang Nguyên không thèm để ý những ánh mắt như vậy, chỉ lơ đãng nhìn Đại vương kim sư và Hồ Mục khiến hắn vô cùng kiêng kỵ trước mặt.
Giang Nguyên nhìn gương mặt đầy lạnh nhạt của hai người này, trong lòng một lần nữa căng thẳng...
Hai gã to đầu này không dễ đối phó đâu...
Có điều còn may, dựa vào thần uy của Cửu Vĩ, không ai dám bất kính với Giang Nguyên, hắn cũng dính được không ít hào quang. Dưới lời mời cung kính của đám người đầu thú, hắn thuận lợi cưỡi ma thú dẫn theo hai Đại vu sư và Eve trở về vương cung của Đại vương kim sư dưới sự hộ tống của đám kỵ sĩ ma thú.
Mấy người ngồi trên ma thú nhìn đám người đầu thú hộ vệ xung quanh, lúc này khuôn mặt Eve vẫn đầy xúc động.
Mấy tiếng đồng hồ trước còn đánh nhau chết đi sống lại, giờ đột nhiên đám người mình lại trở thành thượng khách được tôn sùng, mặc dù chức danh thượng khách này vẫn còn hơi lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật ngã lần nữa, nhưng dù sao cũng phải nói là an nhàn hơn so với trước đó rất nhiều.
- Em nói này, sao anh không mời... mời cái... Cửu Vĩ đại thần kia ra sớm sớm?
Lần đầu tiên Eve thật sự nhàn nhã thưởng thức phong cảnh xung quanh, vừa nhìn Giang Nguyên hiếu kỳ nói.
- Không ra được...
Giang Nguyên nhún vai một cái, mặt đầy bất đắc dĩ nói:
- Em tưởng anh muốn đánh nhau ra thế này à? Ban nãy không phải em không nhìn thấy, đến phút cuối cùng không còn cách nào khác anh mới phải liều mạng một phen, mời vị này ra...
- Được rồi...
Nhớ đến ba viên đan dược giá trị rõ ràng không hề rẻ kia và tình hình Giang Nguyên lúc đó, Eve cũng chỉ có thể lý giải gật đầu.
Lúc này, hai vị Đại vu sư thì mặt đầy ung dung hưng phấn.
Là đại vu sư của Bộ lạc Vu sư hầu hạ thần thú trăm ngàn năm, hai người bọn họ đã trở thành những người duy nhất trong những năm gần đây nhìn thấy Thần minh thực sự. Vinh dự này không nói sau này không ai có, mà ít nhất là chuyện ngàn năm có một.
Đại vương kim sư Sư Khung và Hồ Mục lúc này đang cưỡi ma thú đi phía trước đội ngũ, cách đám Giang Nguyên được nhiều kỵ sĩ hộ vệ hơn trăm thước.
Hồ Mục quay đầu nhìn đám Giang Nguyên phía sau, thấy mấy người ai nấy mặt mũi cũng ung dung thoải mái nhìn ngắm xung quanh rồi tán gẫu, lúc này mới thấp giọng ghé sát bên cạnh Sư Khung nói:
- Đại vương... miện hạ giáng lâm... nhưng lại trùng hợp giáng lâm lên người kẻ trấn thủ... Chuyện này chỉ e có chút đáng nghi!
- Ừm...
Sư Khung chậm rãi gật đầu một cái, trong đôi mắt sư tử trấn nhiếp người khác lóe lên tia tư lự, lãnh đạm nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất