Đánh ngất thú nhân đầu sư chỉ còn thiếu nửa giây thôi là có thể tránh được một kích của mình ngã xuống đất, Giang Nguyên mừng rỡ không thôi.
Sự lợi hại của thú nhân đầu sư này vượt quá dự liệu của hắn. Mặc dù cuối cùng cũng bị giải quyết, nhưng hoàn toàn phải dựa vào thiên phú để hành động.
Nếu không có thiên phú Tốc độ, Giang Nguyên đoán hắn còn chưa xuất thủ đã bị thú nhân đầu sư già nua đó phát hiện rồi.
Nhìn lão thú nhân đầu sư mềm oặt ngã xuống đất, Giang Nguyên khẽ thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía tế đàn thần miếu.
Chính giữa tế đàn thần miếu có đặt một cái chén bằng đất sét màu tím. Giang Nguyên thở phào một hơi. Xem ra lần này hắn không tìm sai chỗ.
Bước nhanh về phía trước, dùng thần thức và thiên phú Thanh Chướng xác nhận không có cơ quan gì đặc biệt, hắn liền đưa tay cầm lấy Thần Thú Bát.
Cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Giang Nguyên không nhịn được xúc động ngút trời.
Món đồ này đã ở bên cạnh hắn một thời gian dài, đột nhiên không thấy, đúng là cảm thấy không quen. Nhưng cũng may là đã tìm lại được.
Cầm lấy cái bát, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn tượng thần trước mắt, nháy mắt một cái.
Tượng thần trước mắt rõ ràng khá cổ xưa, nhưng vẫn rất rõ ràng, hơn nữa còn rất sống động.
- Đây chính là thần thú Braun.
Nhìn tượng thần tóc vàng, gương mặt phương tây, Giang Nguyên nhún vai một cái. Xem ra hình tượng chân thật của Braun và trong dự đoán của hắn cũng không chênh lệch nhau mấy.
Nếu đã lấy lại được Thần Thú Bát, Giang Nguyên không dám ở lại quá lâu. Vạn nhất bị phát hiện, một cuộc ác chiến sẽ xảy ra mất.
Hắn không muốn đụng phải Sư Khung.
Bước chân nhẹ nhàng, hướng ra ngoài cửa miếu.
Nhưng khi hắn vừa mới đi ra, đang định sử dụng thiên phú che giấu hành tung rời khỏi Thú vương cung.
Lúc này, thần miếu sau lưng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Giang Nguyên quay đầu lại nhìn, phát hiện lão thú nhân đầu sư vẫn nằm yên không động đậy trên mặt đất, vậy ai đã phát hiện ra hắn?
Chẳng qua sau khi hoảng sợ một chút, Giang Nguyên cúi xuống nhìn Thần Thú Bát trong tay, cười khổ một tiếng rồi bay vút ra ngoài.
Rõ ràng, nếu lão già đó còn chưa tỉnh lại, chỉ có một khả năng.
Thần miếu này có điều cổ quái. Một khi Thần Thú Bát bị lấy khỏi phạm vi thần miếu, thần miếu sẽ tự động báo động.
Đã là thần miếu của Yêu tộc, xử lý như vậy với thần khí của thần thú cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Giang Nguyên chẳng qua chỉ lo lắng Thần Thú Bát bị Sư Khung hạ pháp thuật định vị. Vậy thì phiền phức lớn rồi.
Trong lúc Giang Nguyên đang định lao qua tường thành, chung quanh đã có rất nhiều thủ vệ lao đến. Mặc dù đang sử dụng thiên phú che giấu hành tung, Giang Nguyên cũng không khỏi cẩn thận, lợi dụng bóng tối của cung điện để che chở cho mình.
Nếu bị đám thủ vệ này đụng phải, thiên phú che giấu hành tung có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ bị phát hiện.
Chỉ trong mấy phút. Giang Nguyên rốt cuộc cũng đã đến gần thành tường. Chẳng qua chỉ còn một chút nữa thôi liền cảm giác được một luồng sức mạnh cực lớn đập đến đằng sau lưng mình.
Tốc độ đó khiến cho Giang Nguyên thiếu chút nữa không có thời gian tránh khỏi, chỉ chật vật lăn một vòng, miễn cưỡng tránh được một kích này.
Vất vả lắm mới tránh được, hắn nhìn thấy chỗ vị trí của mình trước kia cắm một thanh trường mâu. Đuôi của thanh trường mâu vẫn còn rung lên nhè nhẹ.
Thấy thanh trường mâu cắm sâu gần thước vào trong đất, trong lòng Giang Nguyên không khỏi cảm thấy vui mừng. Chỉ cần chậm một chút thôi, hắn sẽ bị một kích này làm cho bị thương nặng.
- Lá gan không nhỏ nhỉ? Lại dám trở lại?
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng cười nhạt.
- Đáng chết.
Nghe được giọng nói lạnh lẽo, Giang Nguyên cười khổ, xoay người bỏ chạy.
- Bị ta phát hiện còn muốn chạy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất