- Cho dù là thế nào, dù sao nơi này cũng gần chúng ta, vẫn còn có chút uy hiếp... Chuyện này thuận tiện thanh lý, cũng có lợi cho quốc gia!
Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, giọng nói già nua đầu bên kia lại cười khổ một tiếng, nói:
- Được rồi, được rồi.. Dù sao thì cậu cũng vẫn có lý!
- Được... Tôi sẽ cấp quyền cho bọn họ, nhưng việc này nhất định phải tốc chiến tốc thắng... Nếu bị người khác nắm được nhược điểm thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn. Phía Mỹ giờ đang ước gì nắm được nhược điểm của chúng ta đấy!
Giang Nguyên trầm giọng nói:
- Chuyện này ngài cứ yên tâm... Không mất bao nhiêu thời gian đâu...
- Được rồi... Cậu xử lý cho tốt, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài...
Ngắt điện thoại xong, lúc này Giang Nguyên mới thở dài một hơi, cầm điện thoại trong tay trả lại cho Lâm Thanh Bình.
Lâm Thanh Bình nhận điện thoại, cẩn thận hỏi thăm:
- Đã được xác nhận rồi sao?
- Đúng... Không thành vấn đề rồi!
Nghe được lời này của Giang Nguyên, trong mắt Lâm Thanh Bình hiện lên một tia bội phục nhàn nhạt. Chuyện liên quan tới phòng ngự toàn cầu như vậy, cũng chỉ có vị này mới dám làm!
Trên bầu trời đêm tối như mực, những ngôi sao lặng yên lấp lánh.
Dưới bầu trời, ngoài khơi yên tĩnh, những con sóng nhấp nhô, cả mặt biển hoàn toàn đen kịt...
Chỉ phía xa xa trong bóng tối lại có mơ hồ một tia sáng nhạt.
Đột nhiên, mặt biển yên lặng có một đầu người đeo kính lặn chậm rãi trồi lên từ dưới mặt nước, nhìn quanh bốn phía một hồi, sau đó từ từ di chuyển về hướng có ánh sáng kia.
Nơi ánh sáng truyền tới là một hòn đảo nhỏ. Trên hòn đảo đó có rất ít đèn đuốc, cũng vô cùng yên tĩnh.
Người thợ lặn kia dần dần đến gần hòn đảo nhỏ, bọt khí ngoài khơi chậm rãi nổi lên, giống như có một vật gì chui từ dưới nước lên vậy.
Không bao lâu sau, trên một bờ cát, một bóng người chậm rãi bước lên, tùy tiện đặt bình dưỡng khí trên lưng sang một bên xong liền nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Nửa giờ sau, bóng người này chậm rãi đi trở về bờ cát, sau đó bước từng bước một vào trong nước, ngay cả bình dưỡng khí cũng vất lại trên bờ cát, sau đó biến mất giữa biển khơi.
Không bao lâu sau, ở ngoài xa chừng mười mấy cây số, dường như có một chiếc tàu hộ tống chậm rãi rời đi.
Lúc này, trên hòn đảo nhỏ vẫn yên tĩnh hoàn toàn như cũ, chỉ có mấy căn phòng sáng đèn vẫn có người đang hoạt động.
- Phòng radar! Phòng điều khiển đây... Mọi chuyện đều bình thường chứ?
Trong một căn phòng đột nhiên vang lên tiếng bộ đàm.
Hai người ngồi trước màn hình giám sát, một người trong đó giơ tay cầm bộ đàm, tùy ý đáp:
- Tất cả bình thường, over!
Phòng điều khiển nghe được báo cáo xong, trong bộ đàm liền yên tĩnh lại.
- Ở chỗ này của chúng ta thì có thể có chuyện gì được? Nơi này không thuộc quyền quản lý của Hoa Hạ... Thật sự có chuyện chẳng lẽ chúng ta lại không thông báo sao? Nửa đêm dọa người ta chết khiếp!
Tiện tay bỏ bộ đàm xuống, người nọ hừ khẽ nói:
- Hơn nữa ở đây chúng ta phòng thủ chu đáo như vậy, cho dù là Thiên Y viện tiến công quy mô lớn cũng không ngại... Không biết cấp trên có ý gì đây!
- Đúng thật là...
Lúc này, một người khác cũng cười khẽ, nói:
- Cậu cũng đừng oán giận... Phòng radar của chúng ta đã coi như nhẹ nhàng nhất rồi. Các tổ khác bên ngoài ngày nào cũng phải chia ba ca tuần tra, phơi năng đen thui. Nói cho cậu biết thế!
- Được rồi được rồi... Ôi nếu nói thế thì quả thật phòng chúng ta là nhàn nhất rồi... Chẳng qua cũng đúng là nhàn tới đau trứng. Mấy ngày nay, cả một con chim cũng chẳng thèm tới...
Người này ngáp một cái, đưa tay cầm chén cà phê trên bàn, uống một ngụm lớn, sau đó lẩm bẩm buồn ngủ:
- Thật sự là quá nhàm chán rồi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất