Hắn muốn hái chút linh dược bổ sung cho nhu cầu của mình.
Chẳng qua trong vòng mấy cây số gần đó cơ bản Giang Nguyên đã dạo qua hơn phân nửa. Giang Nguyên chỉ có thể đặt hy vọng vào non nửa địa phương còn lại, có thể tìm được càng nhiều linh dược. Dù sao nếu phải đi quá xa, nguy hiểm cũng lớn hơn một chút.
Bên ngoài phong động Long Sơn, Tôn Diệu Nguyệt giờ rốt cục đã khó nhịn nổi, cầm ống nhòm nhìn vào cửa động được bảo vệ nghiêm ngặt kia, sau đó tiện tay để xuống, lạnh giọng nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi? Tra xét lâu như vậy mà không tìm ra được sao?
Người đàn ông trung niên kia đầu đầy mồ hôi, bị Tôn Diệu Nguyệt mắng mà mặt trắng bệch, run rẩy giải thích:
- Sơn trưởng đại nhân... Việc này thật sự được cao tầng của Thiên Y viện phong tỏa chu đáo... Chúng ta đã điều tra hết sức rồi nhưng không chiếm được bất cứ đầu mối nào có ích cả...
- Chỉ phát hiện ra một điểm có chút kỳ quái!
- Điểm gì kỳ quái?
Tôn Diệu Nguyệt lạnh giọng nói.
- Gần đây có mấy vườn thuốc và dược sơn phụ thuộc Thiên Y viện đang cố hết sức hái các loại linh dược thượng phẩm trở lên ... Hơn nữa căn cứ theo điều tra của chúng ta phát hiện ra, gần đây linh dược trên thượng phẩm của Thiên Y viện dường như khá thiếu thốn, thậm chí ngay cả một số luyện đan sư muốn dùng ít dược vật thượng phẩm luyện đã cũng phát hiện ra không ngờ trong kho thuốc xuất hiện tình huống thiếu thuốc!
Nói tới đây, người trung niên kia cẩn thận nhìn Tôn Diệu Nguyệt, nói:
- Đây là tình huống chưa bao giờ xuất hiện tại Thiên Y viện trong suốt mười năm qua!
- Thiếu thuốc?
Tôn Diệu Nguyệt hơi nhíu mày, nói:
- Sao có thể thế được? Thiên Y viện nhiều vườn thuốc dược sơn như vậy... Sao có thể thiếu linh dược thượng phẩm được? Chẳng lẽ bọn họ dùng linh dược thay cơm sao?
Tất nhiên Tôn Diệu Nguyệt không thể ngờ là có người dùng linh dược thay cơm thật...
Mà vị trung niên kia hiển nhiên cũng không biết, chỉ vội vàng gật đầu xác nhận:
- Quả thực là như thế. Nội tuyến của chúng ta báo lại, y đã nghe mấy vị luyện đan sư oán giận rồi...
- Hơn nữa nội tuyến còn xác nhận, gần đây luyện đan bộ của Thiên Y viện cũng không luyện chế quá nhiều dược vật... Cho nên linh dược tiêu hao khổng lồ như vậy cũng tương đối kỳ quái!
- Ồ?
Tôn Diệu Nguyệt hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt, lẩm bẩm:
- Đúng là quái lạ thật... Sản lượng linh dược hàng năm của Thiên Y viện dù không cao nhưng tổng cộng lại cũng không ít... Sao có thể xuất hiện tình huống như thế chứ?
- Quả thật là như thế...
Người trung niên kia vội vàng trả lời:
- Thuộc hạ đã thông báo cho cấp dưới điều tra hết sức rồi... Nhưng trước mắt vẫn chưa có tin tức có ích!
- Ừ... Được rồi, cho cấp dưới theo dõi chặt vào, xem thử Thiên Y viện làm trò quỷ gì?
Tôn Diệu Nguyệt cười lạnh nói:
- Dù sao tôi vẫn cảm thấy nhất định có liên quan tới nơi này!
- Vâng, thưa sơn trưởng đại nhân... Nhất định tôi sẽ để người ta điều tra rõ!
Người trung niên kia cung kính nói.
- Ừ... Đi xuống đi!
Nhìn người trung niên kia cung kính lui xuống, Tôn Diệu Nguyệt híp mắt nhìn về phía phong động Long Sơn kia, đột nhiên hừ một tiếng:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất