Hai ngày sau, Giang Nguyên đứng ở cửa lớn của Phong Động La Dương Sinh, nhìn ba người lo lắng đi đến, trên mặt lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Nếu các đời Tổ sư gia Thiên Y viện mà biết được, không chỉ nhiều người vào bên trong Phong Động Long Sơn như vậy, hơn nữa sơn trưởng của kẻ thù Cổ Môn cũng được cho vào Phong Động Long Sơn, chỉ sợ đầu đám người ấy cũng bốc hỏa mà bò ra khỏi phần mộ mà thôi.
- Ôi chao... Các con nhìn xem, nhìn xem này... Thằng ranh các con ngày đêm mong nhớ giờ mặt lại như mướp đắng đợi các con đấy. Nhớ nhung hắn như vậy đã thiệt thòi chưa!
Tôn Diệu Nguyệt Tôn sơn trưởng đại nhân miệng lưỡi chua ngoa, chỉ vào Giang Nguyên mặt đang cười khổ, dạy dỗ hai đệ tử bên cạnh mình.
Chẳng qua quay đầu lại liền thấy hai đệ tử của mình một người thì mặt mày nhiệt liệt, một người dù mặt lạnh nhạt nhưng đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào phía bên kia, ánh mắt nóng bỏng, cho dù là ai cũng nhận ra được.
Thấy cảnh tượng này, sơn trưởng đại nhân chợt tái mặt, sau đó căm tức hừ một tiếng, nói:
- Thôi xong thôi xong... Đều là khuỷu tay hướng ra ngoài cả!
Giang Nguyên nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đã lâu không thấy ở phía đối diện, vẻ tươi cười trên mặt trở nên nồng đậm.
- Lâu quá không gặp rồi...
- Đúng vậy... Anh Giang Nguyên, anh còn chẳng thèm gọi điện cho em!
Thấy Giang Nguyên, Lý Tiểu Vũ vui vẻ nhất.
Giang Nguyên lắc đầu cười cười, nói:
- Cũng chẳng còn cách nào... Hiện tại anh muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải chạy trong động đá tới vài cây số, lại lo lắng ở bên trong lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề... Thật sự không có cách nào cả!
Từ Thanh Linh bên cạnh cũng tiến đến, yên lặng nhìn Giang Nguyên một lúc, cầm hai cái rương lớn đưa cho hắn, từ tốn nói:
- Đồ anh muốn đây!
- Cám ơn!
Nhìn khuôn mặt quen thuộc đối diện, trong mắt Giang Nguyên hiện lên nụ cười nhàn nhạt, gật đầu nói:
- Xem ra gần đây em tiến bộ rất lớn nhỉ...
- Còn may... Hai ngày trước vừa mới bước vào Thiên vị!
Từ Thanh Linh cảm thán nhìn Giang Nguyên nói:
- Nhưng vẫn không thể so với anh được!
- Thật sự đã Thiên vị rồi?! Nhanh thật...
Nghe thấy Từ Thanh Linh xác nhận, ánh mắt Giang Nguyên lộ vẻ sợ hãi than thở, cuống quít lắc đầu, đưa tay đón cái rương, cười khổ nói:
- So với anh thì không có ý nghĩa gì cả!
- Được rồi, được rồi... Mấy người không cần phải vội vã ôn chuyện tình cảm như vậy chứ?
Tôn Diệu Nguyệt không nhịn được nhìn hai người, tức giận nói:
- Chúng ta vào trong trước có được hay không?
- Tiến vào... Đương nhiên phải vào chứ... Đường đường là sơn trưởng đại nhân Cổ Môn, tỏ một chút khí độ có được hay không?
Giang Nguyên hừ khẽ một tiếng nói:
- Cô là người đầu tiên của Cổ Môn trong ngàn năm qua tiến vào nơi này đấy...
- Có thật không?!
Nghe được lời này, Tôn Diệu Nguyệt trừng lớn đôi mắt, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn nhạt.
- Đương nhiên là thật rồi...
Giang Nguyên nhún vai, sau đó nói:
- Đi thôi... Chúng ta mau chóng tiến vào đi. Tôi còn lo bên trong lại xảy ra vấn đề gì!
- Hắc... Cậu vội vã để chúng tôi vào trong như vậy, không phải là đã mai phục năm trong vệ sĩ ở bên trong rồi chứ?
- Một lần tiêu diệt cả hệ Sơn trưởng Cổ Môn... Chắc trong viện của các người sẽ ghi công lao siêu cấp cho cậu đấy!
Vừa mới nghe thấy nữ ma đầu nọ đến gần lẩm bẩm một hồi, Giang Nguyên chỉ cảm thấy đầu mình suýt bốc hơi. Còn nói năng kiểu như vậy, chỉ sợ hắn sẽ gọi năm trăm đao phủ tới thủ thật!
Còn may là rốt cục sau khi nữ ma đầu này vào trong Phong Động thì lại bị tình hình bên trong Phong Động hấp dẫn sự chú ý.
- Nơi này lại sâu như vậy à?
Đi hồi lâu chưa tới đáy, Tôn Diệu Nguyệt không nhịn nổi, quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên, nghi hoặc hỏi:
- Không phải các người đang xây dựng một căn cứ quân sự đấy chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất