Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Nhìn Giang Nguyên bay vút tới, rõ ràng thành viên ngoại viện đang lo lắng ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm. Có người đàn ông này ở đây, bọn họ luôn thấy an toàn hơn nhiều.   

 

 

Nhưng nhìn thấy Giang Nguyên rõ ràng đã rút đao ra, chuẩn bị xông ra chém giết, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý vội vàng tới đón đầu, ngăn Giang Nguyên phóng tới.   

 

Lúc này bọn họ đã không thể để vị thường ủy Giang này mạo hiểm nữa. Qua mấy lần đột kích, nếu phía yêu tộc còn chưa chuẩn bị thi thố tốt hoàn toàn thì ngay cả bọn họ cũng không thể nào tin được!   

 

Giang Nguyên khẽ cau mày, đeo lại trường đao lên lưng, nhìn lan can hợp kim bị đập chấn động rầm rầm, đau đầu thở dài, sau đó quay lại nhìn đám người Tôn Diệu Nguyệt đang đứng cách cửa ra không xa, vẫy vẫy tay với họ.   

 

Nhìn ba cô gái tuyệt sắc bay vút xuống, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ cười khổ trong mắt đối phương.   

 

Vốn hai người còn chỉ nói đùa với nhau, không ngờ là vị thường ủy Giang này dĩ nhiên lại mở miệng mượn thuốc của kẻ địch ngàn năm với viện, Cổ Môn.   

 

Mà viện trưởng dĩ nhiên không phản đối chuyện này, thậm chí còn đồng ý để sơn trưởng đại nhân của Cổ Môn tiến vào Phong Động Long Sơn. Chuyện này khiến hai người không nén nổi kinh ngạc.   

 

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp chân thành kia đi tới, hai người cũng không dám lơ là, vội vàng chắp tay thăm hỏi.   

 

- Chà... Thảo nào động tác lần này của hai người lớn như vậy, không ngờ nơi này lại còn có hai vị thành viên Viện ủy hội, còn có một vị phó chủ nhiệm ngoại viện...   

 

Vẻ mặt Tôn Diệu Nguyệt mỉm cười, đưa mắt nhìn Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý, nói:   

 

- Rốt cục đây là nơi nào, không ngờ các người lại bị chèn ép tới mức độ này?   

 

Nghe thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt, trên mặt Hoàng Văn Hiên lộ vẻ cười khổ, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyên, nói:   

 

- Thường ủy Giang, hay ngài tới giới thiệu cho vị sơn trưởng đại nhân này biết một chút đi!   

 

Giang Nguyên nhún vai, sau đó định nói, đột nhiên thấy Tôn Diệu Nguyệt nhìn vị mỹ nữ tóc vàng đang chậm rãi đi tới, hai mắt sáng ngời nói:   

 

- Vị này là hầu tước Y Phù của Huyết tộc sao?   

 

Y Phù thấy cô gái phương Đông xinh đẹp trước mắt, lại nhìn hai cô gái phía sau cô, khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười nhàn nhạt, nói:   

 

- Tôn sơn trưởng còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi, hơn nữa hai vị tiểu thư quả nhiên cũng là bậc quốc sắc thiên hương...   

 

- Ha ha... Hầu tước Y Phù quả nhiên biết nói chuyện...   

 

Đối với những lời này, Tôn Diệu Nguyệt rất ưu thích, đặc biệt là từ miệng của một mỹ nữ ngoại tộc xinh đẹp kinh người thế này.   

 

- Xem ra hầu tước Y Phù các hạ dù thân là Huyết tộc ngoại vực, là kẻ thù trăm năm với Thiên Y viện nhưng đã hoàn toàn dung nhập vào Thiên Y viện rồi, thậm chí dĩ nhiên xâm nhập cả vào Phong Động Long Sơn này. Thật sự khiến bản sơn trưởng bội phục mà!   

 

Nói tới đây, Tôn Diệu Nguyệt còn cố ý liếc về phía Giang Nguyên một cái.   

 

Giang Nguyên mỉm cười nói:   

 

- Tôn sơn trưởng cũng không cần phải chia rẽ mạnh thế. Không phải ngài cũng đã vào được rồi sao?   

 

- Ha ha... Tôi còn phải mang theo một cái rương linh dược mới được vào đấy!   

 

Tôn Diệu Nguyệt hừ khẽ một tiếng, lập tức không thèm để ý tới Giang Nguyên nữa, bước nhanh về phía lan can hợp kim.   

 

Sau khi tới nơi này, dần dần cô cũng cảm nhận được hoàn cảnh nơi này dị thường ra sao. Nhưng cô tò mò nhất là rốt cục Thiên Y viện đối kháng với ai ở thế giới dưới lòng đất to lớn này, thậm chí còn bị áp chế tới mức này?   

 

Đợi tới khi cô đi đến gần, giương mắt nhìn ra ngoài lan can...   

 

Với ánh mắt của cô, hiển nhiên có thể nhìn rõ đại khái dáng vẻ của đám người phía bên kia trong thế giới âm u này.   

 

Chỉ là vừa mới nhìn một chút, cô phát hiện ra vốn tưởng có máy bắn đá nhưng lại không có, mà là bị đối phương dùng nhân lực ném đến, hơn nữa dáng vẻ những người này của đối phương...   

 

Sắc mặt cô tái mét trong nháy mắt, kinh hãi nói:   

 

- Phía... Phía bên kia rốt cục là ai?   

 

Mà theo sát phía sau cô, cũng đang không ngừng chú ý tới cô gái Huyết tộc tóc vàng, hai đệ tử của cô nghe thấy sư phụ hiếm khi kinh hãi như thế, quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng tái mét, sau đó kêu lên kinh hãi.   

 

Tất nhiên Giang Nguyên chẳng ngạc nhiên gì với phản ứng của các cô, chỉ cười bình thản nói:   

 

- Chúng tôi gọi đám người đầu thú này là yêu tộc!   

eyJpdiI6IktuWXluNXd4RmZmMGVDRXRSK1N2WGc9PSIsInZhbHVlIjoiOVZFbWRFZ1VIc0hxTE5mbDZPd0ZyNGFPdEM0MzdhZmNEckZPaTZcL0RkWWFVRnA0eDk0WlB1ZzdIVWY1bEZPTmYiLCJtYWMiOiI0YTQ0ZDVkYWIyMWIyM2U1ZmVjOTU1OWViMWRlMTlkNDY2MTkwYThlZmFjZDVhMmRiNjAwNjFmMWUwZmYyZDQxIn0=
eyJpdiI6Inp1cWU5MHdRWjRRY3BVWDF3NVFwY1E9PSIsInZhbHVlIjoiK1VQMjVjWVJweXQ1YWhKMktTcXRreno3QndSeG5ucEcxSHFBZFJjRUxGcWpLZlllMnh0TjBGWWxsYjVCbXY4VXNQN0tOdzBJUjF0cTBuQlVkdlJKVmlHT0RmUTI0MkRcL3RjNnVFQm93ejhwdkxCWXFURGxwb3pOcHJHU3dvSU5HT0NETUhcL3ZHOUY3SVBuVlg5aTZKNUJIMUM4djR6aG5Qakc3eU9pcVdBbEF1WmdoS21RQ1FTVHJjOUpMYjZVdThESCsyK1B3T28yaXZDaHVaQm92ZFZ3PT0iLCJtYWMiOiJiZWE5MGVhNmM4OTg3YmIyZjZjMGY5NTBhYTg0MjY3NTc1NjcxM2Y0ZGVkMzAyNzY5YWM3ZDIzMmVkZGM4MjM3In0=

Ads
';
Advertisement