Đợi tới khi Hoàng Văn Hiên kể xong, đám người Tôn Diệu Nguyệt và Từ Thanh Linh đứng cạnh đều đã trợn mắt há mồm.
- Ông nói... Linh hồn thần thú trên người hắn... Là tổ thần yêu tộc?
Tôn Diệu Nguyệt kinh ngạc nói to.
Hoàng Văn Hiên cười gật đầu đáp:
- Chậc... Chỉ có thể xem như là tồn tại dạng phân thân hoặc hình chiều thôi!
- Nếu chân thân dáng trần, tất nhiên không có khả năng bị đối phương phong ấn... Đó hẳn chỉ là một hình chiều, lực lượng tương đối yếu, cho nên mới gặp phải loại tình huống này!
- Trước mắt mục đích của Thường ủy Giang là mở phong ấn một lần nữa, để cho Tinh linh điện hạ hồi phục...
- Nếu Linh tinh điện hạ hồi phục thì hẳn là có thể có biện pháp giải quyết vấn đề yêu tộc!
Sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt nghiêm trọng hít sâu một hơi, nói:
- Cổ Môn chúng tôi cũng không có bất cứ ghi chép gì về chuyện này cả... Ông xác nhận thật sự là yêu thần tồn tại từ ngàn năm trước chứ?
- Trước mắt theo phân tích và tìm hiểu của Ban tình báo viện chúng tôi, cơ bản xác nhận không giả!
Hoàng Văn Hiên gật đầu khẳng định.
- Vậy... Linh tinh điện hạ giáng trần... Chính là muốn mang thần khí Bích Lũy gì kia đi à? Không phải những người năm đó muốn trở lại Địa Cầu?
Đối mặt với câu hỏi này, Hoàng Văn Hiên chần chừ một chút, sau đó liền lắc đầu cười nói:
- Chắc là không phải... Dù sao ngàn năm trước, những người đó đã rời đi bởi Địa Cầu thiếu linh khí. Mà ngàn năm qua đi, hoàn cảnh ô nhiễm cùng nhiều Độc Không chân nhân thay đổi, linh khí càng thiếu thốn nghiêm trọng rồi...
Nghe thấy Hoàng Văn Hiên nói vậy, sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt mới thoáng tốt hơn một chút. Nếu những người năm đó muốn trở về thật thì cũng không biết thế giới sẽ biến thành dạng gì nữa!
Nhìn sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt tốt hơn không ít rồi, trong lòng Hoàng Văn Hiên cũng thầm thở phào một hơi, nói:
- Trước mắt chúng ta cần lo lắng về việc yêu tộc lao lên mặt đất thật, hơn nữa đứng vững. Nếu vậy thì chuyện đó sẽ trở thành một sự trùng kích rất lớn đối với Nhân tộc chúng ta...
- Với sự căm hận của yêu tộc đối với Nhân tộc, thậm chí chúng ta không thể đoán trước được, cuối cùng kết quả sẽ như thế nào! Cho nên chúng ta phải ngăn cản hành động của yêu tộc!
Tôn Diệu Nguyệt cau mày nói:
- Cho dù đám yêu tộc này có thứ thần khí kia, nhưng trên mặt đất, bọn chúng có năng lực dùng chống lại được Nhân tộc ta chứ?
- Với chiến lực thân thể của yêu tộc cùng sự tồn tại của Bích Lũy, ít nhất có thể cam đoan cứ địa của bọn họ không bị bất cứ hỏa lực nào của chúng ta công kích, vừa có khả năng tấn công, vừa có khả năng phòng thủ!
- Lại còn có phía Tuyệt y đường cung cấp và ủng hộ cho yêu tộc, đó cũng là một phiền toái lớn!
Hoàng Văn Hiên cau mày, trầm giọng nói:
- Mặt khác, còn có bộ lạc Vu Sư, năm đó chính là thị giả dưới trướng thú thần Bác Lãng, trước mắt vẫn thờ phụng thần thú... Mà hoàng tộc yêu tộc lại là hậu duệ của thú thần Bác Lãng năm xưa...
- Nếu bộ lạc Vu Sư cũng đứng về phía yêu tộc, như vậy sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với xã hội Nhân tộc chúng ta!
- Cho nên chúng ta phải hoàn toàn khống chế yêu tộc trong thế giới dưới lòng đất, không để bọn chúng lao lên thế giới mặt đất, đứng vững tại thế giới mặt đất!
Nghe tới đây, rốt cục sắc mặt Tôn Diệu Nguyệt lại nghiêm trọng hẳn...
Là sơn trưởng Cổ Môn, tất nhiên cô hiểu năng lực của Tuyệt y đường và bộ lạc Vu Sư. Không nói tới Tuyệt y đường, chỉ riêng bộ lạc Vu Sư chiếm cứ cả châu Phi, thực lực cũng rất kinh người...
Mặc dù Châu Phi lạc hậu nhưng có khả năng vận dụng nhân lực và vũ khí của cả một lục địa, một khi bộc phát cũng rất dọa người.
Nếu bộ lạc Vu Sư đứng về phía yêu tộc, như vậy yêu tộc muốn đứng vững trên mặt đất cũng tương đối dễ dàng rồi.
Nhìn vẻ mặt của Tôn Diệu Nguyệt, Hoàng Văn Hiên hài lòng gật đầu. Mục đích ông nói những lời này là để vị sơn trưởng Cổ Môn biết được tình hình rất nghiêm trọng.
Có vị sơn trưởng đại nhân này ở đây, ít nhất có thể cam đoan phía Cổ Môn sẽ không kéo chân sau Thiên Y viện. Hơn nữa thường ủy Giang cần linh dược, có lẽ vị sơn trưởng đại nhân này cũng sẽ khẳng khái cho mượn thêm một ít.
Đây chính là nguyên nhân viện trưởng đồng ý để các cô tiến vào lòng đất Phong Động!
Giang Nguyên chậm rãi đi từ trong phòng ra, nhìn đám người Tôn Diệu Nguyệt đang đứng ngoài cửa nói chuyện, cười bảo:
- Tôn sơn trưởng, nơi này cũng đã nhìn không thiếu nhiều rồi... Vậy thì... Tôi nghĩ đây dù sao cũng là địa phương quan trọng của Thiên Y viện, hay là tôi hộ tống mọi người ra ngoài trước nhé?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất