CHƯƠNG 341
Điện Hạo Nhiên của Lôi Đình viện thật sự rất dễ tìm. Cửu Thiên đi một mạch vào bên trong, toà nhà nào lớn nhất thì đó chính là điện Hạo Nhiên.
Trước cổng chính điện có treo bốn chữ Hạo Nhiên Chính Khí, khiến ánh mắt của Cửu Thiên khẽ động.
Trong lòng có hạo nhiên chi khí thì mới có thể xứng với chính đạo.
Nội canh khí trong cơ thể Cửu Thiên dần lưu chuyển, có chút thu hoạch.
Cái gọi là võ đạo chính là dung hợp từng chút từng chút cảm ngộ, cuối cùng biến số lượng thành chất lượng, rồi mới giác ngộ.
Bước quả cổng điện, xung quanh bỗng ít người hơn. Đệ tử bình thường không được phép vào điện Hạo Nhiên nếu chưa được sự cho phép. Nhưng Tiểu Văn và Vương sư tỷ lén trộm một tấm thẻ bài rồi lẻn vào trong và đứng trong góc điện cùng các vị đệ tử.
Trong điện có bốn mươi chín cây cột màu trắng. Trên chiếc ghế màu tím ánh vàng là Hoắc Sơn sư tôn của Lôi Đình viện. Hai bên là các vị đạo sư và đệ tử tinh anh của Lôi Đình viện.
Cửu Thiên tiến lên vài bước rồi chắp tay nói: “Nhất Nguyên viện Cửu Thiên bái kiến Hoắc Sơn sư tôn cùng các vị đạo sư.”
Các vị đạo sư đều khẽ gật đầu, trên mặt đều lộ ra ý cười khi nhìn về phía Cửu Thiên.
Thực ra phần lớn đạo sư của học viện võ đạo đều xuất thân từ đệ tử. Thấy học viện có một đệ tử xuất sắc như Cửu Thiên, hầu hết các đạo sư đều rất vui mừng.
Dù gì chuyện này cũng đại diện cho sự hưng thịnh của học viện. Khi học viện hưng thịnh thì bọn họ sẽ thu được càng nhiều tài nguyên hơn, cuộc sống cũng tốt hơn.
Hoắc Sơn sư tôn tươi cười vuốt râu và nói: “Cửu Thiên, ngươi to gan thật. Khi nghe nói ngươi đã một mình thách thức Không Động viện, ta đã cảm thấy ngươi rất ngông cuồng rồi. Không ngờ hôm nay, ngươi lại định một mình thách thức Lôi Đình viện”
Lời vừa dứt, Cửu Thiên liền thấy ánh mắt của các vị đệ tử tinh anh nhìn mình đều mang theo hàn ý.
Bất cứ ai bị thách thức tận cửa đều cảm thấy tức giận.
Vốn dĩ cảm giác tồn tại của mấy vị đệ tử tinh anh ở Lôi Đình viện đã rất thấp rồi. Do La Khởi thích đấu một mình nên đến tận bây giờ, bọn họ chẳng mấy khi được giao
đấu với đệ tử của những viện khác. Hôm nay lại bị Cửu Thiên tìm đến tận cửa. Lỡ như phe họ thua thì sợ là mặt mũi của bọn họ sẽ bị quét sạch xuống đất mất.
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Hoắc Sơn sư tôn ngôn trọng. Ta và La Khởi của quý viện đã hẹn nhau rằng, ngày mai bọn ta sẽ quyết phân thắng bại trong một trận tại Lôi Đình Nhai.”
Hoắc Sơn sư tôn gật đầu, ông ta biết La Khởi chắc chắn sẽ không nhịn nổi mà chạy đi tìm Cửu Thiên quyết đấu mà.
Nhưng Lôi Đình Nhai à....
Haha, thằng nhóc La Khởi này cũng không ngốc. Hẹn tại chỗ đó thì có thể nắm chắc thắng lợi đấy.
“Thì ra là thế. Hôm nay La Khởi bế quan rồi, nếu đã hẹn ngày mai quyết đấu, à, vậy thì.....
Hoắc Sơn sư tôn đang chuẩn bị đồng ý thì một đệ tử tinh anh của Lôi Đình viện bỗng đứng ra: “Sư tôn, con không đồng ý. La Khởi có tài đức gì mà có thể đại diện cho cả Lôi Đình viện chúng ta.”
Một đệ tử tinh anh khác cũng đứng dậy: “Đúng vậy sư tôn. Lần nào La Khởi cũng xuất trận một mình. Căn bản không đặt bọn con vào mắt, không đặt Lôi Đình viện vào mắt. Bây giờ người ta đã tìm đến cửa rồi, hắn ta còn định đấu một mình. Vậy tại sao lại không chọn chúng con? Con không đồng ý. Cửu Thiên, nếu ngươi muốn cướp lấy thứ hạng của Lôi Đình viện thì phải thắng được ta trước.
Bốn người đều đứng dậy và nhìn chằm chằm Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhướng mày, hắn không ngờ lại xuất hiện tình huống thế này.
Trong số bốn người đó, Kim Vũ Sơn là người từng có cơ hội gặp Cửu Thiên một lần bèn đứng ra nói: “Cửu Thiên, chẳng phải ngươi thích một chọi năm sao? Dám tiếp chiến không.”
CHƯƠNG 342
“Hỗn xược! Ngồi xuống hết cho ta.”
Hoắc Sơn sư tôn sầm mặt hét lớn.
Bọn Kim Vũ Sơn không cam lòng ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Cửu Thiên.
“Cửu Thiên, ngươi cũng thấy rồi đấy. Mấy đứa đệ tử của Lôi Đình viện chúng ta có lẽ đang tức giận và bất mãn với lời hẹn đấu riêng của các ngươi. Ý ta là, hay là ngươi quay về bảo các sư huynh của ngươi cùng tới, chúng ta quyết đấu một trận. Sẵn cũng mời luôn các vị sư tôn của những viện khác tới để đấu một trận chính thức như khi trận với Hoành Sơn viện.”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Vậy thì không cần đâu. Ta đã tới tận đây rồi thì đánh xong mới về. Ta chỉ muốn hỏi một câu, chẳng lẽ lời hẹn quyết đấu của ta và La Khởi chẳng tính là gì sao? Lời của đệ tử đứng đầu Lôi Đình viện mà không có chút phân lượng gì như thế sao.”
Bọn Kim Vũ Sơn hơi biến sắc. Cửu Thiên nói thì rất bình thản, nhưng lời lại sắc như dao.
Dù bọn Kim Vũ Sơn có oán trách tức giận cũng không thể phủ nhận sự thật rằng La Khởi chính là đệ tử đứng đầu Lôi Đình viện.
Nếu lời của đệ tử đứng đầu là cái cứt thì chẳng phải mặt mũi cũng cả Lôi Đình viện đều mất sạch sao. Bọn họ có thắng được Cửu Thiên thì sao, vẫn mất mặt như cũ.
Bọn Kim Vũ Sơn không biết phải làm thế nào, sắc mặt mỗi người đều vô cùng trầm trọng.
Chẳng lẽ lại phải để La Khởi quyết đấu với tư cách đại diện cho Lôi Đình viện nữa sao?
Đây có thể là trận đấu xếp hạng học viện cuối cùng của Lôi Đình viện.
Chẳng lẽ bọn họ không có cơ hội quyết đấu nào thật sao?
Hoắc Sơn sư tôn cũng đang suy ngẫm.
Một lúc sau, Hoắc Sơn sư tôn nói: “Cửu Thiên, hay là thế này đi. Hôm nay ngươi cứ giao đấu với các đệ tử Lôi Đình viện khác trước, nếu thắng 3 trong 4 trận thì ta sẽ thừa nhận thứ hạng của các ngươi và Lôi Đình viện hoà nhau. Bất luận kết quả trận quyết đấu ngày mai thế nào thì ít nhất Nhất Nguyên viện các ngươi cũng hoà rồi.
Nhưng nhiên nếu hôm nay ngươi thắng bọn họ, ngày mai lại thắng La Khởi thì đương nhiên là Nhất Nguyên viện thắng.”
Bọn Kim Vũ Sơn gật đầu liên tục, vẫn là sư tôn lợi hại.
Điều kiện này không tệ, bọn họ đều có thể chấp nhận. Họ không tin bốn người luân chiến mà không đánh lại một tên Cửu Thiên bé nhỏ.
Cửu Thiên cười cười: “Nghe có vẻ là một điều kiện hợp lý đó.”
Hoắc Sơn sự tôn nói: “Ngươi đồng ý sao?”
Cửu Thiên lắc đầu: “Không, ta từ chối. Rõ ràng chỉ cần đánh một trận với La Khởi là được rồi, sao phải đánh thêm bốn trận hôm nay chứ, ta không đồng ý, trừ phi .... Cửu Thiên kéo giọng, ksv lớn tiếng nói: “Trừ phi cái gì? Ngươi nói đi.”
Cửu Thiên nói: “Trừ phi thêm chút phần thưởng.”
Hoắc Sơn sư tôn mỉm cười, ông ta cứ tưởng Cửu Thiên sẽ đề ra chút điều kiện khó nhằn nào đó, không ngờ Cửu Thiên lại đưa ra một điều kiện còn chẳng được tính là điều kiện.
“Phần thưởng gì? Ngươi muốn cược cái gì?”
Cửu Thiên cười cười: “Ta muốn xem Ngũ Lôi Kinh Thiên Quyết của quý viện.”
Biểu cảm trên mặt Hoắc Sơn sư tôn lập tức đông cứng, Kim Vũ Sơn lớn tiếng chỉ trích: “Cửu Thiên, ngươi là cái thá gì mà muốn xem công pháp mạnh nhất của viện chúng ta. Ngươi có phải là đệ tử của Lôi Đình viện đâu.”
Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Nếu không trả chút gì đó thì sao có thể tuỳ tiện sửa quy tắc chứ. Nếu Hoắc Sơn sự tôn không đồng ý thì ta đi đâu cũng phải để các viện khác đều biết Lôi Đình viện nói mà không giữ lời, hẹn rồi nhưng đều có thể tuỳ ý thay đổi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất