CHƯƠNG 347
Cửu Thiên gật đầu, một cái viện rộng như vậy, không thua kém gì trạch viên nhà họ Cửu.
Vương Xuyến nói tiếp: “Đêm nay ta và Tiểu Văn cũng sẽ ở nơi này. Ngươi là khách, có chuyện gì cứ gọi ta.”
Cửu Thiên cười cười: “Vậy thì phiền hai bị rồi. Đúng rồi, nếu đã tới nơi rồi thì hai vị cứ tuỳ tiện làm chuyện của mình đi. Ta chỉ ngủ ở đây một đêm thôi, không có chuyện gì đâu.”
Cửu Thiên đi thẳng ra sau, tuỳ tiện dạo một vòng hậu viện rồi chọn một gian phòng để ở.
Vương Xuyến thấy Cửu Thiên đóng cửa thì mỉm cười: “Tiểu Văn, muội thấy hắn ta có giống người xấu không?”
Tiểu Văn nói: “Muội không biết, Vương sư tỷ, hay là đêm nay chúng ta thử hắn xem.”
Vương sư tỷ vội vàng lắc đầu: “Đừng, chúng ta tuân lệnh sư tôn tiếp đón hắn ta một đêm. Không thể làm phiền người ta nghỉ ngơi được. Được rồi, tỷ đi ra sau bếp chuẩn bị thức ăn đây, muội cứ dạo dạo đi.”
Tiểu Văn ừ một tiếng sau đó nhìn Vương sư tỷ rời đi.
Nhưng sau đó, Tiểu Văn lại nhìn về phía gian phòng của Cửu Thiên, trong mắt nàng ta hiện lên chút quái dị.
Cửu Thiên vừa bước vào phòng liền ngửi thấy mùi gỗ đàn hương.
Sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ của người hầu đang lau bàn ghế.
Thấy Cửu Thiên bước vào, nàng ta lập tức ngừng tay rồi cung kính chào hắn: “Lão gia.
Cửu Thiên vội vàng khoát tay: “Không cần gọi lão gia gì đâu. Ta chỉ là một đệ tử của học viện thôi.”
Nàng ta nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là đệ tử của học viện võ đạo đều là lão gia của bọn ta. Bọn ta chỉ là nô tỳ hầu hạ các lão gia.”
Cửu Thiên cười haha: “Không ngờ, đệ tử của Lôi Đình viện lại biết hưởng thụ như thế. Đến luyện tu vi mà còn có cả nô tỳ hầu hạ.
Nữ tử ngạc nhiên: “Chẳng lẽ các viện khác không như thế sao? Lão gia, ta nghe nói các lão gia ở Thanh Kiếm viện, Âm Dương viện càng xa xỉ hơn, bất kỳ đồ đạc bên trong đều đáng giá trăm lượng vàng."
Cửu Thiên xua tay: “Vậy thì ngươi chưa thấy Nhất Nguyên viện rồi. Được rồi được rồi, ngươi ra ngoài đi, ở đây không cần hầu hạ đâu.”
Nữ tử nhọ giọng đáp vâng, sau đó cúi người lui xuống và đóng cửa lại.
Cửu Thiên ngồi trong phòng rồi quét mắt nhìn quanh. Một căn phòng khá lớn nhưng không mất đi sự nho nhã và khí phách.
Trên tường treo đủ mọi loại tranh theo các phong cách khác nhau, nhưng tất cả đều rất đáng xem.
Hắn thu lại ánh mắt, bây giờ Cửu Thiên vẫn còn chính sự phải làm.
Đầu tiên, Cửu Thiên lấy từ thắt lưng ra một chồng đơn thuốc rồi nhìn từng tờ một.
Hắn nhớ là trong số các đơn thuốc mà Thập Phương tiên sư để lại có một toa thuốc đặc biệt có thể giúp hắn hóa giải cục diện ở Lôi Đình Nhai.
Sau khi tìm một hồi, cuối cùng Cửu Thiên cũng tìm ra.
Hắn nhớ không lầm. Quả nhiên có loại đan dược này, tên nghe có vẻ rất lợi hại.
Hoá Lôi Đan, sau khi hấp thụ uy lực của thiên lôi vào cơ thể thì sẽ cường hoá gân cốt, tăng cường thể chất, thúc đẩy canh kình. Chỉ dành cho võ giả.
Đan dược này là Nguyên đan tứ phẩm, luyện chế có lẽ có chút khó khăn.
Nhưng không sao cả, dược liệu trong kho dược liệu đều là có sẵn. Dành một buổi tối có thể luyện được 1-2 viên. Ngày mai khi quyết đấu với La Khởi, phần thắng của hắn sẽ rất lớn.
Người khác có thể sẽ thấy đau lòng khi dùng một viên đan dược cho một trận đấu.
Nhưng Cửu Thiên thì không, với hắn, chỉ cần có thể luyện được thì đều không thành vấn đề.
Rất nhanh, mùi thuốc đã lan khắp phủ đệ hư không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất