CHƯƠNG 363
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu liếc nhìn Ngũ Lôi Nhiên Quyết trên tường lần cuối.
Những thứ này, Cửu Thiên cũng không cần học thuộc nữa. Đã có được thứ mấu chốt nhất, những khẩu quyết, cách tu luyện trên tường thật sự chỉ là lông tóc nhỏ bé.
Liếc nhìn đại khái lần nữa, nhớ gần hết, Cửu Thiên xoay người đi ra ngoài.
Đi ra khỏi Tàng Thư Các của Lôi Đình viện, Cửu Thiên nhìn mặt trời, nụ cười rạng rỡ.
Mà ở trên nóc nhà cách chỗ hắn không xa, Hoắc Sơn sư tôn luôn yên lặng nhìn Cửu Thiên đi ra.
“Chưa tới ba canh giờ thì cậu ta đã đi ra. Là biết tu luyện như thế rồi hay là từ bỏ rồi?”
Hoắc Sơn sư tôn lẩm bẩm tự nói. Lúc này ông ta cũng không nhìn ra Cửu Thiên rốt cuộc có học được hay không.
“Mặc kệ đi, học được hay không, không có liên quan lớn tới Lôi Đình viện mình. Ngược lại hời cho Nhất Nguyên viện, để bọn họ lại làm lớn danh uy. Xem ra, mình cần đi nhắc nhở đám Huyền Chân đó một chút, tuyệt đối không được lơ là. Haizz, vẫn là đi xem La Khởi trước đã. Hy vọng La Khởi nó có thể ổn. Đừng làm mình thất vọng.” Hoắc Sơn sư tôn nói xong, cơ thể biến mất ở trên nóc nhà.
Cùng lúc này, Lôi Đình viện, ở một bên khác, La Khởi nhốt mình ở trong phòng.
Phòng của hắn ta rất khí khái, cũng rất rộng. Đồ dùng, đồ trang trí, đồ gỗ không thiếu cái gì.
Chỉ riêng trong phòng đã trải một lớp da thú Ngọc Hỏa trên đất, giá trị ngàn vàng. Càng đừng nhắc tới những tranh chữ, lọ đan bằng ngọc kia.
Nhưng lúc này, phòng của hắn ta vô cùng bừa bộn.
Tám mươi phần trăm đồ đạc trong phòng đều bị hắn ta đập nát, La Khởi chán nản ngồi đó, ánh mắt trống rỗng.
Sự kiêu ngạo của La Khởi, sự tự tin của hắn ta, đều bị tan vỡ hoàn toàn ở Lôi Đình Nhai.
Hắn ta luôn cho rằng mình là thiên tài mạnh nhất của học viện Võ Đạo, không ai có thể so được với hắn ta. Cho dù là thua Tĩnh Như, La Khởi cũng kiên quyết cho rằng,
nếu không phải Tĩnh Như đánh lén hắn ta, thắng lợi đó chắc chắn là của hắn ta. Hắn ta còn chuẩn bị đi theo Diêm Từ Vũ, đi liều một phen với Huyền Phong.
Nhưng Cửu Thiên dùng thực lực của mình nói với hắn ta, hắn ta không phải thiên tài giỏi nhất, mãi mãi không phải.
Vào trên địa bàn của hắn ta, trên Lôi Đình Nhai hắn ta có lòng tin nhất, Cửu Thiên hoàn toàn đánh bại hắn ta.
Mỗi khi nghĩ tới, trước khi chiến đấu, hắn ta còn hống hách nhường Cửu Thiên 3 chiêu, La Khởi cũng muốn tát mình.
Ra vẻ cái gì chứ, ra vẻ tới xảy ra chuyện rồi!
Cửa đột nhiên mở ra, bóng người của Hoắc Sơn sư tôn bỗng xuất hiện ở trước mặt La Khởi.
Hoắc Sơn sư tôn nhìn La Khởi bộ dạng chán nản, lạnh lùng nói: “La Khởi, con còn là một võ giả không?”
La Khởi ngơ ngác ngẩng đầu nói: “Sư tôn, con thua rồi. Xin lỗi, con làm mất mặt Lôi Đình viện. Qua ngày hôm nay, tin tức con thua Cửu Thiên ở Lôi Đình Nhai sẽ truyền khắp học viện Võ Đạo. Con làm người mất mặt.”
Hoắc Sơn cười nói: “Mất mặt ư? Khi ta còn trẻ mất mặt rất nhiều lần. La Khởi, nói cho ta biết, thua trận này, con còn là một võ giả không?”
La Khởi nghiến răng nói: “Ta đương nhiên phải.”
Hoắc Sơn hỏi tiếp: “Rất tốt. Vậy võ giả lúc này nên làm như nào?”
La Khởi hít thở sâu một hơi, đứng dậy nói: “Nhịn nhục, gia tăng tu hành.”
La Khởi nhìn tay của mình, từ từ nhắm mắt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất