CHƯƠNG 377
Hàn Liên cất vào trong hầu bao của mình, lẩm bẩm: “Tiền vào túi của tôi, các người còn muốn lấy lại, tuyệt đối không thể. Được rồi, nể tình các người rất hào phóng để các ngươi chen hàng, vào trước đi.
Huyền Phong không nói hai lời, xoay người đi lên la bàn.
Từng người một, tất cả các học viên tinh anh của Thanh Kiếm viện không thấy nữa.
Cửu Thiên và Sở Chính thật sự không nhìn nổi nữa. Đám Hàn Liên sư huynh cứ muốn đắc tội hết với tất cả các học viên của cả học viện Võ Đạo sao.
Mặc kệ bọn họ tiếp tục kiếm tiền, Cửu Thiên và Sở Chính cũng trước sau chen hàng đi lên la bàn, đi vào trong phủ đệ trên không.
Bầu trời xanh thẳm, quang bàn lơ lửng, mọi thứ đều vô cùng đẹp.
Cửu Thiên và Sở Chính sư huynh thi triển thân pháp, đi thẳng một đường, trực tiếp đi tới chỗ quang bàn lớn gần nơi tỉ thí đứng sẵn.
Các học viên ở xung quanh đang bàn luận, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán.
“Nơi này rất tuyệt, không phải là nơi tu luyện của Nhất Nguyên viện chứ.”
“Tôi nói ngay mà Nhất Nguyên viện không thể chỉ có mấy căn nhà gỗ trong truyền thuyết đó được. Quả nhiên Nhất Nguyên viện có rất nhiều bí mật.”
“Ừ ừ. Nhất Nguyên viện thần kỳ.”
Nghe thấy lời bàn luận như này, Cửu Thiên và Sở Chính sư huynh nhìn nhau cười.
Xem ra chuyện này làm không tồi, còn giúp tăng danh tiếng của Nhất Nguyên viện. Đáng tiếc, Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn bận chuyện khôi lỗi. Nếu không bọn họ nghe thấy lời bàn luận này cũng sẽ rất vui.
Sở Chính cười nói: “Huynh có thể tưởng tượng, tới năm sau, trong những người này nếu có ai có thể chuyển vào Nhất Nguyên viện của chúng ta, biết được Nhất Nguyên viện thật sự chỉ có mấy căn nhà gỗ thì sẽ có biểu cảm gì.”
“Biểu cảm nhất định rất đặc sắc.”
Cửu Thiên cười nói. Nụ cười của hai người theo các học viên khác thấy thì lại cực kỳ rạng ngời.
Trong đám đông, Linh Bối cũng cảm thán: Aiya, thì ra Nhất Nguyên viện còn có nơi luyện vũ tuyệt vời như này. Cửu Thiên sao không nói với muội chứ.”
Mạn Tiên ở bên cạnh cười nói: “Muội còn chưa qua cửa thì muốn biết mọi thứ của người ta à. Quá sớm rồi.”
Linh Bối xấu hổ nói: “Sư tỷ, tỷ lại trêu muội.”
Mạn Tiên lắc đầu nói: “Không phải, tỷ là ngưỡng mộ muội. Muội nhìn, người của Phiêu Miểu viện cũng tới rồi.”
Mấy luồng ánh sáng xuất hiện, các học viên tinh anh của Phiêu Miểu viện cũng đi vào trong phủ đệ trên không. Người dẫn đầu chính là Mộng Vân sư tôn.
Sắc mặt đám người Lạc Tinh ở đằng sau có nét u ám, rõ ràng khi bọn họ đi vào, chắc chắn cũng bị Hàn Liên sư huynh lấy một ngân tệ, ừ, nhìn sắc mặt đen thành như thế, có thể không chỉ vậy...
Vừa đi vào, Mộng Vân sư tôn cũng dẫn đám người Lạc Tinh huênh hoang đi tới trước sân luyện võ.
Mộng Vân nhìn trái phải, lạnh lùng nói: “Nhất Nguyên viện vậy mà còn có nơi như này. Nhiều năm nay, ta vậy mà không hề biết. Quả nhiên giấu đủ sâu. Ơ, không đúng, nơi này tại sao còn có lực lượng khác thường?”
Mộng Vân cảm nhận được xung kích tinh thần, lông mày nhíu lại.
Đằng sau, đám người Lạc Tinh còn tưởng Mộng Vân đang nói Nhất Nguyên viện có mai phục ở đây.
Lạc Tinh mở chiếc quạt xếp ra nói: “Hừ, mặc cho Nhất Nguyên viện có thủ đoạn gì, hôm nay cũng phải khiến bọn họ mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người.”
Mộng Vân khẽ gật đầu, đây cũng là nguyên nhân tại sao bà ta muốn gọi Lạc Tinh trở về.
Vào lúc này, bỗng nhiên lại xuất hiện một luồng ánh sáng đặc biệt.
Một bóng người không giống những người khác đứng ở trên quang bàn, ngược lại lơ lửng ở trên hư không ở bên ngoài.
“Sao viện trưởng cũng tới rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất