Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

CHƯƠNG 384 

Hàn Liên yên lặng nhìn Mộc Phiên: “Nếu ngươi còn không đầu hàng ta sẽ hút sạch tinh huyết của ngươi, ngươi muốn ta phế luôn tu vi của ngươi à.” 

Mộc Phiên run rẩy, cuối cùng cũng bất lực nói: “Ta đầu hàng!” 

Lúc đó, Hàn Liên liền thở phào nhẹ nhõm rồi ném Mộc Phiên ra. 

Huyết đàm dần biến thành Bích thuỷ trường thiên kiếm rồi rơi trên mặt đất, một giọt máu tươi từ trường kiếm rỉ ra. Sau đó liền biến mất như sương mù. 

Ánh đỏ trong mắt Hàn Liên cũng dần biến mất, hắn ta từng chút từng chút rút hai thanh kiếm trên người mình ra. 

Kể cũng lạ, rõ ràng hai thanh kiếm đã đâm xuyên người hắn ta nhưng khi rút ra lại không dính chút máu nào, miệng vết thương không không rỉ một giọt. 

Hắn ta vung tay ném hai thanh kiếm lên mặt đất rồi tự giơ tay lên: “Nhất Nguyên viện Hàn Liên thắng!” 

Tất cả học viên đều im lặng một hồi, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. 

Mạn Tiên sư tỷ của Minh Tâm viện cũng ngây người, lúc này nàng ta mới hoàn hồn, vừa vỗ tay vừa nói: “Đây là công pháp gì vậy, đúng là giết không chết mà. Hàn Liên..sao hắn có thể mạnh như vậy. Ngầu quá.... 

Mạn Tiên vừa nói xong mới nhận ra có gì sai sai. 

Lâm Ngọc Lan và Linh Bối đứng cạnh đang nhìn nàng ta bằng ánh mắt khác thường. 

Linh Bối cười cười: “Mạn Tiên sư tỷ, tỷ.... 

Mặt Mạn Tiên đỏ bừng lên: “Không được cười, có gì đáng cười chứ. Nếu còn cười thì ta sẽ không thèm để ý tới bọn muội nữa, hứ!” 

Một bên khác, Tiểu Văn và Vương sư tỷ của Hoành Sơn viện cũng không nói câu nào. 

Một lúc lâu sau, Vương sư tỷ mới lên tiếng: “Đây chính là đệ tử của Nhất Nguyên viện đó. Ngầu quá.” 

Tiểu Văn gật đầu. 

Hai vị sư tôn của Thiên Nhận viện và Không Động viện cũng mỉm cười. 

Nhất Nguyên viên càng mạnh thì mọi chuyện càng tốt với bọn họ. Nếu đến cả đệ tử của Thanh Kiếm viện và Phiêu Miểu viện liên thủ mà vẫn thua trong tay Nhất Nguyên viện thì bọn họ thua có gì kỳ lạ đâu chứ. Tất cả mọi người đều hiểu. 

Hai vị sư tôn rất thoải mái. Mới nhìn qua thì Nhất Nguyên viện chỉ có mỗi Cửu Thiên mạnh nhưng thực chất, mỗi học viên trong viện đều rất lợi hại. Nhìn Hàn Liên là biết. Lúc đánh lại với bọn họ, Nhất Nguyên viện đã hạ thủ lưu tình rồi đó. 

Lúc này, sắc mặt La Khởi của Lôi Đình viện thêm phần trắng nhợt. 

Hoắc Sơn sư tôn nhỏ giọng nói: “La Khởi, bây giờ ngươi còn dám xem thường cao thủ trong thiên hạ nữa không?” 

La Khởi chầm chậm lắc đầu, hắn ta thầm cân nhắc, nếu không ở dốc Lôi Đình thì khi đối diện với một chiêu đáng sợ như vậy của Hàn Liên, hắn ta cũng không thể nắm chắc. 

“Học viện võ đạo, ngoạ hổ tàng long. 

Hoắc Sơn sư tôn gật đầu: “Ngươi hiểu là được.” 

Lữ Thanh và Mộc Phiên nhanh chóng được người của viện mình đưa về chữa trị. 

Lữ Thanh chán nản không dám nhìn Mộng Vân sư tôn. 

Ngược lại, Mộng Vân sư tôn liếc nhẹ hắn rồi im lặng không nói, chỉ phất phất tay. 

Mộc Phiên tới bên cạnh Huyền Chân sư tôn rồi nghiến răng nói: “Đệ tử đã khiến sư tôn mất mặt rồi.” 

Huyền Chân sự tôn nhẹ nhàng lắc đầu: “Người nên nói câu này là ta. Ta đã không nhìn rõ thực lực cường đại của Nhất Nguyên viện. Sau này ngươi phải hiểu, thua dưới tay người của Hàn gia không phải là chuyện gì mất mặt cả. 

Mộc Phiên ngơ ngác, tuy không hiểu lắm nhưng hắn ta vẫn thầm nhớ kỹ cái tên Hàn gia này. 

Hắn ta nhất định sẽ bù lại hôm nay. 

Trên sân đấu, Hàn Liên vẫn đứng sừng sững chỉ tay lên trời, duy trì tư thế đẹp trai bùng nổi. 

Có thể nói, chỉ bằng tư thế đó mà hôm nay đã có không ít nữ đệ tử đổ gục vì hắn ta. Sau khi đấu xong, chắc chắn Hàn Liên sẽ nhận được rất nhiều thư tình từ các nữ đệ 

tử. 

“Huynh ấy định khi nào mới xuống vậy, muốn tạo dáng bao lâu nữa đây!” 

Cửu Thiên cười cười. 

Sở Trực nói: “Ai mà biết. Đợi nó pose sướng rồi nói sau. Khó lắm mới được ngầu một lần, để nó lộ mặt chút đi.” 

Sở Chính sư huynh cũng gật đầu. Nhưng lúc này bỗng có một giọng nói vang lên bên tai Cửu Thiên. 

“Cửu Thiên sư đệ, nhanh đi lên vác ta xuống. Ta không cử động được. Eo của ta, cả người ta đều không thể nhúc nhích.” 

Giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở. Cửu Thiên chút nữa cười thành tiếng. 

Cửu Thiên bước nhanh lên sân đấu rồi vác Hàn Liên xuống như vác cọc gỗ. 

Sở Trực há miệng: “Thì ra là vì đệ bị cứng à.” 

Sở Chính ngẩng đầu nhìn trời rồi thở dài. Các học viên xung quanh cũng bật cười ha hả. 

Được rồi, đúng là không đẹp trai quá nửa nén nhang mà. 

Sở Trực chậm rãi bước tới, một tay cầm kiếm: “Trận tiếp theo để đệ lên đi. Nếu Hàn Liên đã liều mạng như thế thì đệ cũng phải tung ra vài thứ mới được. 

Sở Trực quay người nháy mắt với Sở Chính. 

Sở Chính hơi biến sắc nhưng vẫn gật đầu. 

Sở Trực cười khẽ rồi nhảy lên sàn đấu. 

eyJpdiI6InZrb2dCdmtJN2FoV2diMmJaTDVucFE9PSIsInZhbHVlIjoiRzlFVVllTGgxMUJONEViblZha0pBN2dFUmFMTWV4U3JyQ3ZKRnYzYmVqbjRIdlwvQ093SjdUUXQrTG80Um9zZUhlNk5rYmpDUVh6cU5ob05IM013VEZLcWZ4ejhNTXc0QUhtWHBPd2JLYUpualF0c3VDWmVHUEF3dFo3QXowZlZFNjlENnc1VlVxdlwvODFrSUFKMmpyTVBuZDBBMU90SW9iVTRXMnhVVVdDUkhiVjJ6NTMrbzhKbmw4YjFQdTVNU25QTGhZdzd6WmFyVlNnZ2hyNnk2UDQyb09HMXFoakpvUnE0SzhQQllIdFp1czBCR2FLcTlYMzg1RlZxNVwvV21LN0thdGRDeXh5aE4yZUR5WkpNWDJqOXcxUzZpSXNqejJybmx4WU80OVwvNHY0VWJBb2x1UjJ1SWxiV29WS3V1STJSIiwibWFjIjoiOWI3MGYzYTk4NzQzNjZjYjdkYTRmM2NiNDk0NTRlMmZhMGE5ZmQyZTEyZGU0ODVkYTA1ZWFlYjdjNjVmMWUzYSJ9
eyJpdiI6ImVjemlqbHIxMkZtY0VQb2tjSkpiNFE9PSIsInZhbHVlIjoiWTlwVUxqMEk4Z1BCWlNHaU5tUFQrOVd1cVRsdUlTQXd0b2ZMV0xNc2QzcGQ0alpHMU5uRWRKSWYrVDRIMXB0TkloRjlcLzU2d2JnckRVV1pcL2lMZFlGeUlhWk92eUFWZW5XeFFRWFBrOUZwdUdlRm1JYUJDejNkT05iejk5a0V0WSIsIm1hYyI6ImIzMzgzMDFhN2RlMjg1MDY0MTA3YTMzNTQzOWIyOTI4OWE4ZGY0MDYxNTk0ZGQ2MTNlYmVkNDAxYWJmZTcxYWMifQ==

 

Ads
';
Advertisement