CHƯƠNG 398
Xem ra những cái này giống như canh khí của hắn, đều cần thời gian đi tìm tòi, đi lĩnh ngộ.
Có lẽ có một ngày, khi hắn hiểu rõ toàn bộ Nhất Nguyên Đạo Quyết thì hắn có thể có được lực lượng bước lên đại đạo.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, bây giờ hắn giống như kẻ bần nghèo mang bảo tàng trong người, hơn nữa còn không chỉ có một bảo tang. Chỉ cần đợi hắn tìm đúng cách, mở ra hết bảo tàng thì hắn sẽ giàu vô đối.
Nhất định sẽ có một ngày, Cửu Thiên tin chắc.
Sau trận chiến này, học viện Võ Đạo chấn động vì chuyện này ba ngày.
Tròn 3 ngày, tất cả các học viên đều đang ở trong trạng bài bàn luận sôi nổi, ba chữ Nhất Nguyên viện bỗng trở thành nơi hướng về của các phân viện, nhất thời học viên muốn chuyển phân viện nhiều vô kể, gần như sắp đạp nát ngưỡng cửa của Nhất Nguyên viện.
Nhất Nguyên viện vốn vắng tanh văng ngặt, vào mấy ngày này trở nên vô cùng nhộn nhịp.
Bắt đầu từ ngày đi ra khỏi phủ đệ trên không, vô số người chạy tới cửa của Nhất Nguyên viện. Lớn tiếng hết: “Tôi muốn gia nhập Nhất Nguyên viện. Cho tôi một cơ hội đi."
“Không cho tôi vào Nhất Nguyên viện, tôi sẽ đập đầu chết ở đây. Các người đừng cản tôi.”
“Các vị sư huynh, để đệ trở thành sư đệ của các huynh đi. Đệ nguyện ý bê trà rót nước cho các huynh.
Tình huống này làm cho trên dưới Nhất Nguyên viện chó gà không yên.
Nhất Nguyên sư tôn và Đạo Quang sư tôn vốn đang ở trong phòng nghiên cứu khôi lỗi cũng chạy ra xem.
Mới đầu bọn họ còn thấy rất vui, nhưng sau khi đi ra nói chuyện một chút với những học viên này thì lại phát hiện người càng lúc càng đông, Nhất Nguyên sư tôn và Đạo
Quang sư tôn đã mất kiên nhẫn rồi.
Nhìn đám học viên không phù hợp với yêu cầu của bọn họ, cả ngày quỳ ở cửa Nhất Nguyên viện hò hét.
Nhất Nguyên sư tôn và Đạo Quang sư tôn rất phiền, dứt khoát rời đi, hai người không để lại câu nào, trực tiếp đi sâu vào trong sơn mạch Kình Thiên tìm kiếm sự yên tĩnh. Đại sư huynh càng dứt khoát, sau khi Nhất Nguyên sư tôn và Đạo Quang sư tôn rời đi thì trực tiếp chuyển một đống đồ ăn rồi đi mất.
Cả Nhất Nguyên viện bỗng chốc giao cho đám Cửu Thiên, khiến đám Cửu Thiên vô cùng đau đầu.
Cả ngày ồn ào, đêm đêm ồn ào.
Những người muốn chuyển phân viện này giống như kẹo cao su dứt không ra, quỳ ở cửa, không đi đâu cả. Làm cho đám Cửu Thiên không tu luyện trị thương được.
Sở Trực sư huynh không dễ gì mới tỉnh lại, thấy thế trận này thì cười ha ha hai tiếng, cũng không ra ngoài nữa. Ngay cả Tiểu Hắc cũng thông minh trốn ở trong phòng Cửu Thiên, trừ ăn cơm, đánh chết cũng không ra ngoài.
Hàn Liên sư huynh rất bất lực, chỉ đành đi ra ngoài, tuyên bố một câu “ai muốn chuyển phân viện, trước tiên mỗi người nộp mười kim tệ.”
Vốn Hàn Liên sư huynh cho rằng câu này chắc có thể dọa chạy không ít người. Kết quả đám người này lại thật sự móc tiền, trực tiếp nhét vào trong tay hắn ta. Không cần cũng không được, nhìn kiểu này, căn bản không giống trả tiền, ngược lại giống như cướp tiền, dọa cho Hàn Liên sợ hãi.
Thu một đống tiền, Hàn Liên sư huynh cũng không tiện nói gì nữa, dứt khoát không lộ mặt nữa.
Cửu Thiên đi tìm hắn ta, Hàn Liên cũng chỉ thò một gương mặt từ cửa sổ ra nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ nghĩ cách đuổi bọn họ đi đi. Huynh không dám ra ngoài nữa. Cầm tiền của người thay người làm việc, huynh cầm tiền không làm được việc. Huynh sợ bị đánh chết. Ừ, cứ vậy nha. Giao cho đệ đấy.”
“Tiểu Hắc, lần này dựa hết vào mày rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất