CHƯƠNG 406
Vào lúc hai học viên vui vẻ hấp thụ lực lượng.
Đột nhiên, một thanh trọng kiếm từ trên trời đáp xuống.
Keng!
Trọng kiếm cắm ở trước người hai học viên.
Hai người cùng lúc giật mình biến sắc, tay khẽ vung lên, người hầu ôm binh khí ở đằng sau thì ngã ra đất, binh khí trong tay bọn họ bay vào trong tay hai học viên.
“Ai tới?”
Giọng nói vang dội, mang theo tiếng văng vẳng ở trong sơn cốc.
Đột nhiên, một bóng đen khổng lồ từ phía trước lao ra, ầm một tiếng đi tới trước sơn môn.
Gu!
Tiếng rồng ngâm chân động thiên địa, đột nhiên học viên của cả Âm Dương viện đều đưa mắt nhìn về phía sơn môn.
Một con hắc long cực lớn xuất hiện ở sơn môn của Âm Dương viện.
Trên lưng nó có hai học viên đứng trên, chính là Cửu Thiên và Hàn Liên.
“Cảm giác này quá phê rồi. Ha ha, đợi khi nào Tiểu Hắc có thể bay lên trời, huynh nhất định phải bảo nó mang huynh bay lượn một vòng trên đỉnh đầu của Âm Dương viện, sau đó huynh từ trên trời tè một bãi xuống. Đù móe, cảm giác đó chắc chắn phê cực.”
Cửu Thiên không đếm xỉa tới suy nghĩ thê bựa của Hàn Liên sư huynh.
Hắn đanh giọng nói: “Nhất Nguyên viện tới khiêu chiến!”
Tiếng như sấm sét, trên bầu trời, một tia sét xẹt qua, thấp thoáng mang theo ánh sáng đỏ.
Trong mắt của Cửu Thiên cũng hơi có lôi đình sáng lên. Đây là thành quả tu hành hai ngày này của hắn, trong Ngũ Lôi Chân Thiên Quyết, hỏa lỗi canh kình chính thức đạt tiêu chuẩn nhập môn.
Ngay lập tức hai học viên đứng ở trước sơn môn đều bị dọa đơ ra.
Nhìn hắc long khổng lồ đó, đây là Hắc Viêm Ma Long nổi tiếng dạo gần đây của Nhất Nguyên viện sao?
Lại nhìn Cửu Thiên và Hàn Liên ở trên lưng rồng, quần áo bay phần phật, khí thế bùng nổ, ánh mắt như điện.
Phong phạm của cao thủ!
Nuốt mạnh một ngụm nước bọt, hai học viên xoay người chạy về phía bên trong.
“Nhất Nguyên viện tới rồi!”
Những tiếng hô vang lên trong Âm Dương viện, vô số học viên của Âm Dương viện dẫn theo người hầu chạy về phía sơn môn.
Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân bỗng run rẩy, tận cùng của tầm mắt, một khôi lỗi kim quang khổng lồ cất bước đi tới.
Bup! Bup! Bup!
Một bước của khôi lỗi kim quang đều có thể gây bụi mù mịt. Trong kim quang lập lòe, trên vai còn có hai người đứng đó.
Phần lượt là đại sư huynh Vô Song, nhị sư huynh Sở Chính của Nhất Nguyên viện.
Hai người mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt, cái gì gọi là nhìn từ trên cao xuống, cái gì gọi là nhìn trời bằng nửa con mắt.
Đại sư huynh nở nụ cười, còn vẫy tay ra hiệu với các học viên của Âm Dương viện, chỉ là tất cả các học viên của Âm Dương viện không có một ai nở nụ cười, tất cả đều có vẻ mặt sững sờ.
Khôi lỗi thật có khí thế!
Khôi lỗi kim quang dừng ở sơn môn của Âm Dương viện, đứng chung với Tiểu Hắc.
Đội hình như này khiến vô số học viên kiêu ngạo của Âm Dương viện cũng không khỏi khen thành tiếng.
“Thật có khí thế!”
Mà lúc này ở trên không trung, lại có một thứ gì đó bay xuống.
Vô số thông kính, từ trên không rơi xuống, vậy mà bao trùm cả Âm Dương viện.
Ngay sau đó, bóng người của Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn xuất hiện ở trên không trung.
Nhất Thanh sư tôn xoa bụng, cười nói: “Cuộc chiến hôm nay chắc chắn phải cho mọi người cùng quan sát. Các học viên của các phân viện khác có phúc xem rồi.”
Đạo Quang sư tôn đanh giọng nói: “Tinh Uyên, ông còn không ra đây à? Hôm nay ân oán của hai phân viện chúng ta thì phải kết thúc rồi.”
“Nhất Thanh, Đạo Quang. Hai người cuối cùng cũng tới rồi. Tôi đã đợi rất lâu rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất