CHƯƠNG 410
Chương Khánh vòng tay rút một thanh trường đao sáng bóng ra từ ống tay áo, thân đạo dài và hẹp, trên đó có một ma trận Bắc Đẩu Thất Tinh Điểm, tỏa sáng lạnh lùng như những vì sao.
“Nhất Nguyên viện, Tả Thiên Đạo Sở Chính, nghe danh ngươi từ lâu, đừng để ta thất vọng!”
Chương Khánh cười khẩy, đôi mắt vốn đã rất nhỏ lại híp lại thành một khe, mơ dường như lóe lên chút lạnh lẽo.
Sở Chính chậm rãi chuyển thanh đao trên tay phải sang tay trái, cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm ngươi thất vọng.” Ở phía bên kia, Đại sư huynh cũng tìm thấy đối thủ của mình.
Hắn như ma quỷ xuất hiện sau lưng Nguyễn Tấn, nhẹ nhàng vỗ vai Nguyễn Tấn nói: “Này! Chúng ta chơi với nhau đi.
Nguyễn Tấn lập tức bị doạ giật nảy mình, canh y trên người giống như không tồn tại. Sao tên kia có thể xuyên qua canh y vỗ vai hắn ta được, với lại xuất hiện sau lưng hắn ta như thế nào.
Đại sư huynh cười híp mắt, vuốt bụng, trên người không có chút canh khí nào.
Nguyễn Tấn phất phất tay, trong tay cầm hai thanh trường kiếm.
Hắn ta được biết đến với cái tên Thiên Lãng Kiếm Nguyễn Tấn, một kẻ vô danh như đối phương cũng dám giở trò giả thần giả quỷ trước mặt hắn ta.
Nguyễn Tấn không nói lời nào, giơ kiếm đi lên. Đại sư huynh đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ đợi Nguyễn Tấn đến.
Hắc Viêm đột nhiên biến mất, Tiểu Hắc há cái miệng đỏ lòm của mình cắn Diêm Từ Vũ.
Diêm Từ Vũ biến mất ngay lập tức, khi xuất hiện lần nữa thì giơ chân đá vào đầu Tiểu Hắc.
Tiếng vang lanh lảnh như tiếng vàng và đá đập vào nhau, đừng xem thường độ cứng của cơ thể Tiểu Hắc bây giờ, tuyệt đối mạnh hơn cơ thể của Cửu Thiên, đòn tấn công này của Diêm Từ Vũ đã bị lớp da của Tiểu Hắc chặn lại.
Diêm Từ Vũ sững sờ trong giây lát, sau đó, Cửu Thiên nhảy khỏi lưng Tiểu Hắc, dùng kiếm đâm Diêm Từ Vũ.
“Xung Thiên Sát Kiếm!”
Kiếm vừa ra, chỉ có một chữ “Sát” cực lớn đáp xuống canh y của Diêm Từ Vũ.
Chữ “Sát” này hoàn toàn khác với Xung Thiên Sát Kiếm mà Cửu Thiên thường phóng ra, một luồng sát khí đáng sợ lộ ra từ chữ “Sát”, khiến cho động tác của Diêm Từ Vũ khựng lại.
Canh y trên người hắn ta tan chảy trong chữ “Sát” với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diêm Từ Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, sức mạnh kỳ lạ này thế mà có thể để lại một vết thương trên ngực hắn ta.
Diêm Từ Vũ đổi tay vung nắm đấm về phía chữ “Sát”, hai sức mạnh va chạm, mặt đất dưới chân hắn ta vỡ vụn, luồng không khí giống như một cơn lốc, tạo ra một cái hố sâu.
Tiểu Hắc đã bị sức mạnh hung bạo này thổi bay vài mét.
Khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, Tiểu Hắc đột nhiên nhìn thấy một bóng người trước mặt. Chính là Huyễn Tầm đang cầm một thanh trường kiếm màu đỏ tươi trong tay, đứng ở trước mặt nó cười nói: “Tiểu Hắc, hôm nay ngươi rơi vào tay tỷ tỷ ta rồi.”
Tiểu Hắc trừng to mắt nhìn Huyễn Tầm, cô ta cũng là kẻ địch sao?
Tiểu Hắc nhất thời nhìn hơi bối rối!
Bên này, trong vòng xoáy khí lưu, Cửu Thiên và Diêm Từ Vũ đã chiến đấu một lần nữa. Kiếm này rồi lại tới kiếm kia, Diêm Từ Vũ bị Cửu Thiên đánh liên tục lùi về sau, lùi mãi cho tới cổng viện, tiến vào nội viện Âm Dương viện.
Một trận đấu khác lại bắt đầu, kiếm của Cửu Thiên chém vào nắm đấm của Diêm Từ Vũ.
Trên nắm đấm toả ra ánh sáng đen trắng, Thiên Địa Chi Lực xung quanh trong nháy mắt bị đẩy ra mấy trượng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất