CHƯƠNG 417
Diêm Từ Vũ ngắm nghía trọng kiếm Vô Phong, người ta có câu kiếm báu xứng với anh hùng, vậy đương nhiên thanh kiếm tốt phải ở trong tay hắn ta mới thích hợp nhất.
Diêm Từ Vũ cười mỉa, đến trước mặt, Cửu Thiên.
Hắn kề trọng kiếm Vô Phong vào yết hầu Cửu Thiên, Diêm Từ Vũ từ từ nói: “Cửu Thiên, hôm nay ta sẽ tính hết ân oán giữa tao với ngươi. Ta sẽ cho ngươi chết toàn thây”
Nói xong, trên người Diêm Từ Vũ tỏa ánh sáng vàng chói mắt.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên Cửu Thiên lại cười khẽ.
Diêm Từ Vũ nhíu ngươi nhìn Cửu Thiên: “Ngươi cười cái gì?"
Cửu Thiên cười nói: “Không có gì, ta cười một thằng trẻ trâu mà thôi.”
Ngay lập tức, Diêm Từ Vũ giận đến mức hai mắt như phun lửa, thằng khốn này chết đến nơi rồi vẫn còn mỉa hắn ta.
Lúc này, pháp quyết trong bàn tay Cửu Thiên đã đến bước cuối cùng, chỉ cần Diêm Từ Vũ di chuyển, hắn sẽ dùng ngũ hành cho người kia chết theo cách vô cùng rực rỡ.
Ngay lúc Diêm Từ Vũ định chém Cửu Thiên, bỗng nhiên, có mấy bóng người xuất hiện, một người còn đá vào mặt Diêm Từ Vũ.
Không ngờ cú đá đó lại khiến Diêm Từ Vũ bị văng xa tận mấy trượng, đập vào cục đá lớn ở gần đó.
“Au, đúng là cứng ghê. Mẹ nó, cái chân đẹp trai phong độ này của ta, đau chết mất.”
Hàn Liên ôm chân nhảy lò cò. Thấy Hàn Liên bỗng nhiên xuất hiện, Cửu Thiên ngơ ngác.
Pháp quyết đã chuẩn bị xong lập tức dừng lại.
Diêm Từ Vũ nổi giận đứng dậy, nhìn Diêm Từ Vũ gầm lên.
Một tia sáng màu vàng đáng sợ bắn ra, nhưng giữa đường lại bị ánh đao chặn lại.
Hai nhát đao đan chéo nhau rồi bỗng nhiên đổi hướng, chúng vang lên tiếng động rất lớn rồi va vào một khu nhà khác.
Chỉ một lát sau, những tiếng hét ngạc nhiên và hoảng sợ vang lên.
“Sư đệ Cửu Thiên, cứ giao lại cho bọn huynh đi.”
Bóng người Sở Chính cũng xuất hiện sau tiếng nói đó, hắn ta cầm trường đao, quần áo bay áo phần phật.
Cuối cùng Hàn Liên cũng hạ chân xuống, hắn ta cười to: “Sư huynh Sở Chính, có vẻ lần này huynh tiến bộ rất nhiều đó. Lâu thế mới giải quyết xong đối thủ, đúng là hỏng rồi! “
Sở Chính lườm Hàn Liên đang cợt nhả, sau đó lại chăm chú nhìn Diêm Từ Vũ.
Hai người lấy trước mặt, như hai bức tường vững chãi.
“Một đám tạp nham, châu chấu mà muốn đá xe sao?”
Diêm Từ Vũ nhìn Sở Chính và Hàn Liên với ánh mắt lạnh lẽo. Diêm Từ Vũ quan tâm đến hai người này.
“Nếu hai con châu chấu mà cũng không đủ, vậy thêm ta thì sao?”
Một giọng nói nữa vang lên.
Đại sư huynh Vô Song ôm cái bụng to từ từ bước đến.
Thấy Vô Song, cuối cùng sắc mặt Diêm Từ Vũ cũng thay đổi. Hắn nhớ rất rõ, lúc ở trong Âm Dương viện, tên mập đáng chết này đã cướp kiếm của hắn.
Gộp cả thù cũ lần thù mới, không thể bỏ qua chuyện này.
Ánh mắt Diêm Từ Vũ lướt qua ba người, hắn ta từ từ giơ kiếm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Diêm Từ Vũ lại cảm thấy trọng kiếm nặng hơn trước rất nhiều, vốn dĩ hắn ta có thể nhấc trọng kiếm Vô Phong dễ dàng, nhưng bây giờ nó còn nặng hơn gấp mười lần.
Chẳng chờ hắn ta phản ứng lại, trọng kiếm trở nên càng ngày càng nặng, khiến hắn ta hoàn toàn không thể nhấc kiếm lên.
Hắn ta dùng hai tay cũng không thể nhấc nổi thanh kiếm, Diêm Từ Vũ bất đắc dĩ đành phải buông trọng kiếm Vô Phong.
Cửu Thiên nhìn xuyên qua khe hở giữa sư huynh Sở Chính và sư huynh Hàn Liên, thấy cảnh này, khẽ mỉm cười.
Thấy Diêm Từ Vũ gặp bất lợi, Cửu Thiên bật cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất