CHƯƠNG 430
Sau đó, Cửu Hạo Nhiên quay đầu hỏi Cửu Phong: “Ta bảo con đi hỏi Trấn Thủ rồi, tình tình thế nào?”
Cửu Phong nghe tới đây, trên mặt lộ vẻ chua xót.
"Trấn Thủ" chính là người đứng đầu một thành phố, do nước Võ Đỉnh điều động, là quan viên triều đình, một tay nắm binh quyền của cả thành phố.
Cửu Phong nói: "Tên Chu Trấn Thủ này nổi tiếng bởi không thích xen vào việc của người khác. Con đã đi hỏi rồi, kết quả còn chưa vào cửa đã bị đuổi đi. Đợi suốt một canh giờ nhưng Trấn Thủ chủ mới nói một câu, mọi việc cứ theo quy tắc mà làm.”
Cửu Hạo Nhiên có chút tức giận, nói: "Tên Chu Trấn Thủ không biết tốt xấu này, suốt ngày chỉ nghĩ đến quy củ chó má của hắn, căn bản mặc kệ sống chết của chúng ta, nếu chọc điên chúng ta mà, thì chúng ta thì mở rộng chiến trường lan đến chỗ bách tính thì hắn cũng không thoát được đâu.”
Cửu Phong thở dài, hắn ta biết Cửu Hạo Nhiên chỉ đang giận quá nói bừa.
Bọn họ và nhà họ Mục chiến đấu kịch liệt thế nào, liều mạng thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nộp công văn sinh tử cho Trấn Thủ thì dù ngươi chết ta sống, Trấn Thủ cũng sẽ không quan tâm. Nhưng nếu bọn họ thật sự đả thương người bình thường, khiến sự việc náo loạn ầm ĩ lên thì Trấn Thủ sẽ phái quân xử lý. Đến lúc đó cả hai nhà đều chịu thiệt. Họ có giỏi thế nào cũng đấu không nổi quan.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Lần tập kích tiếp theo của nhà họ Mục sẽ là năm ngày sau. Chắc chắn bọn họ sẽ lại bày đài sinh tử trước cổng Cửu gia chúng ta và giết sạch sẽ từng người chúng ta trước mặt bàn dân thiên hạ. Ý ta là, thay vì chờ chết thì chi bằng chúng ta liều mạng xông thẳng vào nhà họ Mục, có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nói không chừng có thể tìm được đường sống.”
Mắt Cửu Hạo Nhiên loé lên sự kiên quyết, ông ta nói ra suy nghĩ của mình.
Bọn Cửu Phong hoảng hốt. Với thực lực hiện tại của họ, năm ngày sau muốn giữa được bao nhiêu mạng trên đài sinh tử còn khó. Bây giờ giết thẳng vào nhà họ Mục có khác gì chui vào hang cọp đâu.
Mọi người im lặng không nói, từ ánh mắt bọn họ, Cửu Hạo Nhiên có thể nhìn thấy được sự khiếp đảm.
“Các ngươi thấy thế nào?”
Cửu Hạo Nhiên lại hỏi.
Nhưng thật lâu sau cũng không có người đáp lại.
Cửu Hạo Nhiên lập tức đập bàn đứng lên, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ nhà họ Cửu chúng ta đều biết thành lũ chuột chết nhát hết rồi sao?”
Cửu Minh cắn răng nói: "Ông nội, hay để con đi tìm Cửu Thiên. Chỉ cần hắn trở về thì mọi việc đều có thể xoay chuyển.”
Lời của Cửu Minh khiến hai mắt của mọi người sáng rực. Qua lời kể của Cửu Minh, bọn họ đã biết Cửu Thiên của bây giờ mạnh tới mức nào.
Nhưng Cửu Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Không được, Cửu Thiên là hy vọng cuối cùng của Cửu gia, chúng ta không thể kéo nó cùng chết. Ta biết bây giờ Cửu Thiên rất lợi
hại, nhưng nó có mạnh đến đâu cũng không thể thắng được võ giả Ngoại Canh đỉnh phong. Đối phương có hai cao thủ Ngoại Canh đỉnh phong, nó trở về cũng không ích gì. Đừng nhắc lại chuyện này nữa, ta hy vọng không ai viết thư hoặc sai người báo cho Cửu Thiên. Nếu mọi người đều không muốn theo ta cùng xông vào nhà họ Mục thì đợi đài sinh tử của nhà họ Mục vào năm ngày sau đi.”
Nói xong, Cửu Hạo Nhiên đứng dậy rời đi, bóng lưng ông ta trông rất bi thương.
Cửu Hạo Nhiên chậm rãi đi tới tàng thư các của Cửu gia, lúc này Tầm lão đang đứng giữa sân.
“Tầm lão, ông đang nhìn gì thế?”
Đêm tịch mịch, trời không trăng, một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất