CHƯƠNG 435
Mông Lệnh đột nhiên gào lên một tiếng: "Ngưng Canh, Thủ Hình Quyền!"
Hai quyền xuất kích, giống như mãnh hổ xuống núi, mạnh mẽ chặn đứng đòn tấn công của Cửu Tầm.
Lòng bàn chân lún sâu xuống đất, cơ bắp toàn thân của Mông Lệnh căng lên, gân xanh lộ ra, trong tay Mao Nhất bên cạnh ngưng tụ một chiếc Canh Kình Cự Phủ, hung hăng nện vào người Cửu Tầm.
Cửu Tầm trực tiếp ngã bay trở lại, Canh y trên người rung lắc, suýt nữa vỡ vụn.
Mông Lệnh thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Được lắm ông già, bọn tôi không gây rắc rối cho ông, ông lại tự mình muốn bị đánh, lão tử hôm nay không giết chết ông, tôi sẽ không mang họ Mông.”
Vào lúc này, cả Mao Nhất và Mông Lệnh đều bị một đòn của Cửu Tầm đánh ra chân hỏa, canh kình tăng lên, canh y của Ngoại Canh đỉnh phong trông có vẻ vô cùng chắc chắn, trong tay của Mông Lệnh cũng ngưng tụ ra một chiếc Quỷ Đầu Đạo, canh y trên người hai người đều nhanh chóng ngưng tụ thành hình thú, đồng thời hai người cũng lấy ra đan dược từ trong ngực rồi nuốt xuống. Thương thế trên người hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cửu Tầm từ từ đứng dậy, nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau buồn.
Không thể cứu vãn rồi sao?
Cơ hội duy nhất cũng không nắm bắt được, ông ta không thể một chọi hai, đánh bại hai võ giả Ngoại Canh đỉnh phong nữa.
Bây giờ, điều mà ông ta có thể làm tốt nhất chính là lấy cái chết để đổi lấy một người của đối phương.
Trên mặt mang theo vẻ kiên quyết, Cửu Tầm quay đầu nhìn về phía Cửu Hạo Nhiên và nói: "Hãy hứa với ta, Cửu gia sẽ không diệt vong như vậy”
Nói xong, canh kình trên người Cửu Tầm bùng lên như ngọn lửa, đây là thủ đoạn nghịch chuyển canh kình, lấy tính mạng để đổi lấy sức mạnh.
"Chiến đấu đến chết, con cháu của Cửu gia chỉ có chết đứng chứ không chết quỳ.
Cửu Tầm cố ép ra câu này từ trong cổ họng.
Cửu Hạo Nhiên cắn chặt răng, liều mạng tấn công về phía Mục Hải.
Cửu Phong, Cửu Minh cũng giết đến máu dính đầy vạt áo, tầm nhìn cũng bị máu tươi làm mờ đi.
Đột nhiên, từ phía sau Cửu Phong, một thanh trường kiếm hướng về phía cổ của ông ta. Cửu Phong lúc này đang điên cuồng tấn công về phía trước, căn bản không nhìn thấy một kiếm này.
Đợi đến khi ông ta cảm nhận được sau người có kình phong tập kích tới thì đã không kịp rồi.
Trường kiếm cắt đứt chút canh kình còn lại của ông ta, một kiếm đâm trúng cổ của ông ta, khoảnh khắc tiếp theo, đầu ông ta sẽ lìa khỏi người.
Nhưng đột nhiên, thanh trường kiếm dừng lại trên cổ ông ta.
Cửu Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cửu Đình Chi đang dùng tay nắm chặt lấy kiếm của đối phương.
Cửu Đình Chi người đầy thương tích hét lớn: "Đi đi!"
Nói xong, Cửu Đình Chi liều mạng va chạm với đối phương, với chút thực lực nhỏ bé của hắn ta, với tu vi mà ngay cả canh kình cũng không có, vậy mà lại mạnh mẽ va chạm với tên tử sĩ này.
Có điều ngay lập tức, một thanh kiếm cũng trực tiếp xuyên qua tim của Cửu Đình Chi.
Vẻ mặt của Cửu Đình Chi lập tức cứng đờ lại, khóe môi khẽ động, giống như đang nói “Đi!"
Sau đó, Cửu Đình Chi ngã xuống đất, mất đi sự sống.
Cửu Phong thấy cảnh này, bàn tay bắt đầu run rẩy. Không phải là run rẩy vì bị dọa sợ mà là tức đến run rẩy.
Tuy rằng ông ta bình thường không thích Cửu Đình Chi ngông cuồng ngang ngược, nhìn thấy cây cũng phải đá ba cái, nhưng cho dù nói thế nào, Cửu Đình Chi cũng là con em nhà họ Cửu. Bây giờ hắn ta còn vì Cửu gia mà hy sinh tính mạng.
Cửu Phong gầm lên thảm thiết, quay người lại xông lên giết về phía những con em Mục gia này một lần nữa.
Giết! Giết! Giết
"Lão già, ông muốn liều mạng đúng không? Nghĩ rằng người của Huyết Sát Môn chúng tôi không biết liều sao? Huyết Sát Công Phát, Huyết Thương!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất