Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 442 

Con người quả nhiên không thể nhìn bề ngoài, Cửu Thiên thở dài một tiếng, tự tay khắc hai chữ trung nghĩa trên bài vị của Cửu Đình Chi. 

Cửu Minh luôn đứng ở bên cạnh Cửu Thiên, thấy Cửu Thiên làm như vậy. Cửu Minh cười nói: “Cửu Thiên, nếu tôi hôm nào đó chết đi, cậu cũng có thể khắc cho tôi hai chữ trung nghĩa thì tốt rồi.” 

Cửu Thiên liếc nhìn Cửu Minh, nói: “Anh sẽ không chết. Loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.” 

Cửu Minh khẽ mỉm cười, không nói nhiều. 

Củi sâu người trước tất cả các bài vị, Cửu Thiên lúc này mới đi về phía ngoài. 

Bây giờ Cửu gia đợi hưng thịnh, rất nhiều việc cần hắn chỉ huy xử lý, ai kêu hắn bây giờ là gia chủ. 

“Gia chủ, gia chủ! Không hay rồi, người của phủ Trấn Thủ tới.” 

Một người của Cửu gia rảo bước chạy vào, là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, có thể thấy bây giờ Cửu gia thiếu người tới mức độ nào. 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Người của phủ Trấn Thủ tới làm gì?” 

Cửu Minh nói: “Hừ, sớm không tới, muộn không tới, lại tới vào lúc này, tám chín phần là không có chuyện tốt. 

Cửu Thiên nói: “Dẫn bọn họ tới sảnh chính.” 

Đứa trẻ lớn tiếng đáp lại, lập tức chạy ra. Cửu Thiên cũng cất bước đi về phía sảnh chính. 

Sau thời gian một nén hương, Cửu Thiên cũng đã tới sảnh chính. Lúc này sảnh chính của Cửu gia đã cực kỳ tàn tạ, ngay cả mấy cái ghế đón tiếp khách cũng không còn. 

Bẩy tám nam tử mặc hoa phục đứng ở sảnh chính, dáng vẻ cao ngạo. Nam tử đứng ở trên cùng, mặc áo bào hắc văn võ giả, đai lưng khắc rõ hai chữ Võ Đỉnh, màu bạc, nét thử rắn rỏi. Đây tượng trưng của quan viên nước Võ Đỉnh, được gọi là quan phục hắc vân. Màu sắc trên đại lưng đại biểu phẩm cấp quan vị. 

Màu bạc chính là tượng trưng của Trấn Thủ. 

Cửu Thiên vẫn là lần đầu nhìn thấy Chu Trấn Thủ của thành phố Long Cửu. Đánh giá trên dưới vài lần nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi này, Cửu Thiên hất tay kéo một chiếc ghế thiếu chân ngồi xuống, nói: “Chu Trấn Thủ, thứ cho Cửu gia thất lễ, có điều thiết nghĩ Chu Trấn Thủ cũng biết Cửu gia chúng ta vừa trải qua đại chiến, chắc sẽ không trách tội nhỉ.” 

Chu Trấn Thủ thấy Cửu Thiên ung dung ngồi ở trước mặt ông ta, trên mặt ông ta có hơi tức giận, bọn họ còn đang đứng đó. 

Quay đầu, Chu Trấn Thủ lên tiếng nói với Cửu Hạo Nhiên đứng ở một bên: “Cửu lão gia tử, con cháu của Cửu gia các người đều vô lễ như vậy sao?” 

Võ giả đứng ở bên cạnh Chu Trấn Thủ cũng lớn tiếng quát Cửu Thiên: “To gan. Oắt con, nhìn thấy Trấn Thủ, còn không cúi người hành lễ.” 

Đám người của Cửu gia đều lạnh lùng nhìn nam tử này, chỉ cần Cửu Thiên hạ lệnh, bọn họ không để tâm đánh tàn phế tên này. 

Cửu Hạo Nhiên điềm nhiên nói: “Xin lỗi, Chu Trấn Thủ. Đây là cháu của ta – Cửu Thiên, bây giờ cũng là gia chủ đời mới của Cửu gia chúng ta. Ngươi có gì cứ trực tiếp hỏi nó là được.” 

Chu Trấn Thủ giả bộ kinh ngạc: “Ổ? Thì ra vị này chính là thiên tài của thành phố Long Cửu chúng ta – Cửu Thiên à. Đáng tiếc, con người của ta không có hứng thú sâu với con đường võ đạo, khảo hạch của Học viện Võ Đạo, ta trước giờ không đi xem. Ngược lại không nhận ra gia chủ của Cửu gia.” 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Chu Trấn Thủ, ông có gì cứ thì nói thẳng. Bây giờ ta rất bận, không rảnh khách sáo với ông.” 

Chu Trấn Thủ bỗng chốc bị nghẹn tới đỏ bừng mặt. 

eyJpdiI6IkgyQjFYV2FoMDJkdWcwWTBFa3NPdlE9PSIsInZhbHVlIjoiM0N5aTdCSGxNQUN0VjZaelFmSUlwN3dDelFPS3VFc3FOUmxOUWtqNEpZdEl0NFZ5QjdmOGU2K2Nld3AxSVZJSUpUK0kyM0NUU2J3cCt2VUJNMVdYVHl6QXA5UHdoaWVrd1BwWXQyaUo2XC83QWJNdkh5SVVTbmV5bG54NWY0KzU1WDJRdVF2aWxDZGQ1dXMrd2NEaGFTYW5NckJNd1BIbUk4SUw2akdFM3ltWFwvR3EwS3RvMmgxWFU1OW1wMVRONFMyaVUxTEZRQUVJT09ET3NhenhVeXNrdUpPbm02SGdSTHNBQ2dTXC9zckdMWlpTU3RzTlwvaVlxakhVNDlNVnBDYWxNYUZUbkRJXC9cL3NwdzVDT1BBWnJLWU1CcnBaR1BuNnl6cmNXQmNuZURaOHJ2T3MxNUZlVHFYUkhNMjdmXC9xMERqTzh5XC9PSnRtVHgxQkxFUzJaMnh3M3BwcVwvMkVzc1dGQ2tMRUFtYlgxS2w3Y0I0WlZcL29UWUd3VXRScnQ2R0gxeXFvcVEyRGFMVGo5bWQ4S3Z3c0p5T1JjOGR5aTV4T1dpQWdSeFpXc0hrQXhkK2NyNU5ZVUxONGhcL0xmRFNMMG1JMjR2QkNDSU1IbktPcVNHYmpoWXVGYlVWdEJoYlRwUE5MTEtTemV1cWtOcE9VYnNNZExvREJ2WkFlaHB0dUNWQisxNHBJdkdPSW55TmsrM296T0QybU5EWjVmS01NQXhreHZsUTBcLzhhMkRVSDcrSE9QZTNtbnYrRnJaZHlaU0JmIiwibWFjIjoiM2I3OTlkNWY4N2E3M2M0MjdmNmQxNTBhNmI5MjQxNzYzZTVlNjVmNjU3ZGQyYmY2ZjJiNGQzMmViMTJlNjEzZSJ9
eyJpdiI6ImhyUDZjdVJidDhvSUlLVkdqK2VEcVE9PSIsInZhbHVlIjoiaVMxbVFWS2ZQUlRZcmI0czBaaDJMSVJ4ZTc3Z2pwRUoyMHlsQXU0NVYzSFwvUGFVbVJ0REZhZG5iNjRWTW1pVVpVY2crZDF6YTVUMkpRaEt2ZDJOaHZ0cys1bkxJb0dNc0V3WWJZbGluaW83RElDOHRSVDZKYmVLZVYzRitkcnVDRm55XC9sMVhFYmtWb2RkS0JuNmtMc2QyUzdId3JBVDVUYStLZkhZUTVTVmFwT3dXWmFVNFZxZGZxQm5nTTJSU2x3a2IrM29uNkRiUW83VERaOXA5NmpBK3JMOHBVakN3V25tOXc5VVRDRkhLOFhQeW4zeVYzc0ZSdlEreWN3KzJGVUFjUzZyRERuZkZQR1RocTE2cENJQT09IiwibWFjIjoiZTgyOGJhNTJmOGMzY2U5ODFmYTI0MmM4MThiZDRkNTc0NjE1ZWJmNWIyMzI2MTkyNjc4MzcwNzA3NjU4ZTJmYyJ9

“Thì ra các người tới cửa vì chuyện này à, hừ!”

Ads
';
Advertisement